Lửa cháy cho tình yêu nước
Source: Đặng Đ Tuân's email
Nhìn tấm hình hết sức xúc động, nghĩ đến sự can đảm tuyệt vời và tình yêu đất nước của thanh niên Tây Tạng khiến tôi muốn khóc. Còn hình ảnh nào cao đẹp và ý nghĩa hơn. Kinh thánh Thiên Chúa Giáo dạy rằng: “Yêu là chết cho người mình yêu” vì Chúa Jesus đã chết đau đớn trên thập giá vì yêu thương nhân loài.
Chàng thanh niên Tây Tạng anh hùng cũng đã noi theo tấm gương của Jesus, là chết cho tình yêu, một cái chết không hề lãng phí. Chỉ có tình yêu, người ta mới dám vượt qua tất cả những khó khăn, gian khổ. Chỉ có tình yêu, người ta mới dám từ bỏ tất cả. Chỉ có tình yêu, cuối cùng, là hiến dâng sự sống tươi đẹp của mình.
Cái chết cao cả cho tình yêu đất nước của chàng thanh niên Tây Tạng, mãi mãi và mãi mãi ngậm ngùi, đau đớn, ray rứt và rạng rỡ trong lịch sử tranh đấu của nhân dân và đất nước Tây Tạng.
Tháng 10 năm 1950, Mao Trạch Đông xua quân và chiếm đóng lãnh thổ Tây Tạng từ đó cho đến bây giờ. Tàu đã xáp nhập lãnh thổ Tây Tạng và phần đất của Trung Hoa, nhưng không thể nào xáp nhập trái tim, tư tưởng và con người Tây Tạng được.
Nhiều cuộc nổi dậy của nhân dân Tây Tạng bị đàn áp. Cho dù được Hoa Kỳ ủng hộ, và thế giới tán đồng, và vị lãnh đạo tinh thần được kính trọng, Đạt Lai Lạt Ma, vẫn không thể lung lay chế độ cộng sản Tàu. Một khi lòng tham của Tàu chiếm đóng, khó lòng nó nhả ra. Nhưng không vì thế, sự việc chống ngoại xâm của Tây Tạng chùn bước.
Bức hình thanh niên Tây Tạng tự thiêu phản kháng lãnh đạo cộng sản Tàu là Hồ Cẩm Đào khi đến thăm Ấn Độ, chắc chắn làm thế giới bùi ngùi xúc động, và là ngọn lửa sẽ thiêu rụi chế độ cộng sản Tàu trong tương lai.
Người Mỹ bị gọi là “can thiệp Mỹ”, hoặc “cảnh sát quốc tế” vì bị cho là xen vào các chính sách của các nước nhỏ, cho dù Mỹ can thiệp bằng kinh tế, văn hoá, quân sự vào các vùng trên thế giới. Nhưng, có điều là Mỹ không có chính sách chiếm đóng và không muốn đồng hoá lãnh thổ cho mình.
Tàu thì khác, chủ trương của họ là chiếm đóng và đồng hoá các dân tộc khác vào lãnh thổ, Tàu muốn tàn sát, diệt chủng văn hoá, đè bẹp tư tưởng, để tất cả chỉ còn là Hán tộc duy nhất cai trị các sắc dân khác.
Những nước có chung biên giới với Tàu như Việt Nam, Ấn Độ, Pakistan, Afghanistan, Miến Điện, Nepal … là các nước nhỏ luôn bị, nhòm ngó, bị đe doạ, bị hăm he chiếm đóng lãnh thổ. Ngoại trừ Ấn Độ là nước đông dân có đến cả tỉ người như Tàu, và từng có cuộc chiến tranh với Tàu vào năm 1962, và Tàu cũng ngán Ấn Độ hiện nay.
Còn lại, các nước nhỏ khác, là mục tiêu và tầm ngắm của Tàu trong dã tâm thôn tính, xâm chiếm. Việt Nam ta từng bị chiếm đóng, và suýt bị đồng hoá gần 1000 năm, nhưng sự quật cường anh dũng của cha ông ta, đã giành lại tự do, độc lập.
Nhưng gần đây, dưới sự cai trị của nhóm cầm quyền cộng sản Việt Nam, các vùng đảo của tổ quốc mình, như Hoàng Sa bị chiếm đóng hoàn toàn, các đảo của Trường Sa bị Tàu lấy một số, và các nước như Phi, Đài Loan lấy một số, mà nhà cầm quyền Việt Nam hiện nay thụ động, sợ hãi, né tránh khi đòi lại, thậm chí bắt nhốt dân mình khi người dân bày tỏ ý chí và hành động chống Tàu.
Điều này đang là nỗi bất mãn lớn trong lòng dân Việt, trong cũng như ngoài nước. Theo tôi, hạ cây phải bới rễ. Cái gốc cộng sản Tàu phải chết đi, thì cái ngọn cây cộng sản Việt Nam mới héo và khô rụi.
Do vậy, chúng ta cần yểm trợ tích cực các cuộc tranh đấu của Tây Tạng và các tổ chức chống cộng sản Tàu khác, ngay cả các tổ chức của người Tàu như môn phái Pháp Luân Công chẳng hạn, cần được yểm trợ, ủng hộ và tạo thành cầu nối, mối liên kết chặt chẽ.
Lấy độc trị độc. Ngày trước, chế độ cộng sản Việt Nam đã dốc sức người, sức của để tiếp thị khối phản chiến Mỹ, khối báo chí thiên tả Mỹ chống đối cuộc chiến Việt Nam, và ngay cuộc mặc cả với Tàu qua ông ngoại trưởng Kissinger và thủ tướng Tàu Chu Ân Lai, cũng do bởi áp lực của khối thiên tả phản chiến này, để sau hết, quân Mỹ rút chạy và bỏ rơi miền Nam Việt Nam vào tay cộng sản miền Bắc.
Hôm nay, chúng ta hãy vận động truyền thông Mỹ và thế giới nhìn rõ về hình ảnh Đại Hán của Tàu là mối đe doạ của thế giới, kể cả đe doạ Mỹ trong tương lai gần. Hình ảnh của tự thiêu, đốt cháy thân mình, phản đối Tàu của thanh niên và người dân Tây Tạng, là hình ảnh sống động, chứng cớ hùng hồn nhất, về sự tức giận, bất mãn của Tây Tạng đối với chính sách Đại Hán Trung Hoa.
Dễ nhất, tẩy chay hàng Tàu, không ủng hộ sản phẩm Tàu dù qua nước thứ ba, là cái việc dễ làm và thiết thực nhất. Qua mạng lưới toàn cầu, email hình ảnh, thư từ, tin tức về việc chống ngoại xâm, về việc chiếm đóng các phần lãnh thổ của các nước, trong đó có Việt Nam mình đến tất cả các cơ quan truyền thông báo chí Hoa Kỳ và thế giới cũng là một việc dễ làm, chỉ ngồi trước bàn phím, gõ chữ “send” đến các địa chỉ.
Góp gió thành bão, và chẳng bao lâu cơn bão sẽ quét sạch chế độ cộng sản Tàu hiện đang phân hoá, lung lay bên trong nội bộ của họ. Gốc cây Tàu sẽ chết, và ngọn cây Hà Nội cộng sản Việt Nam sẽ khô héo.
Nhìn người lại nghĩ đến ta. Bao giờ thì ta có hình ảnh của một thanh niên Việt Nam nổi lửa đốt mình để chống Tàu tại Hà Nội?
Một bài viết cay đắng cho Trung Cộng
Một bức thư người Nhật viết cho người Trung Hoa Lục địa
All Chinese and Taiwanese Must Read !
All Chinese and Taiwanese Must Read !
* Sự kiện La Cương: Đài phát thanh tỉnh Hồ Nam, ngày 25/02/2003 lúc 0giờ 16phút do ông La Cương phụ trách chương trình trực thoại truyền thanh, có phát đi lời nhục mạ người Hoa Lục của một thính giả người Nhật tên là Tiểu Nguyên Kính Thái Lang trong 3 phút. Kết quả là ông La Cương và một số đồng sự bị cho nghỉ việc cũng như bị phạt vạ tiền.
Nhứt châm kiến huyết (Kim châm rỉ máu), lời vàng ngọc, chúng ta cần phải thực sự kiểm thảo và phản tỉnh.
Là một người Nhật Bản, tôi có đôi điều muốn cùng các bạn chia sẻ nơi đây về cái nhìn của tôi đối với người Trung Hoa. Tôi trước kia là một du học sinh của trường đại học Trung Quốc Nhân Dân, tôi đã ngu khờ sống ở Hoa Lục đến 5-6 năm, vì vậy tôi tin rằng tôi hoàn toàn có đủ tư cách để nói lên cái nhìn của tôi.
Về địa lý, Nhật Bản và Trung Hoa rất gần nhau, nhưng mà về tính cách thì hai dân tộc lại xa nhau một trời một vực. Người Hoa Lục (Trung Cộng) cho tôi cảm nhận cái ấn tượng lúc ban đầu là rất tốt, nhưng về lâu về dài, thì những khuyết điểm đều bạo lộ hết ra ngoài.
Người Hoa Lục nhát gan, nịnh hót, hèn yếu, hư ngụy, xảo trá, thích làm tài khôn và cái điều làm cho tôi không thể nào lý giải được là tại sao người Hoa Lục tự đối đãi với chính đồng bào ruột thịt của họ thì rất ư là vô tình, nhưng lại đối đãi với người ngoại quốc thì họ rất khép nép và cung kính.
Lúc tôi mới vừa đến Hoa Lục, bất quá thì tôi chỉ là một tên học trò nghèo khó, ấy thế mà tôi lại được đãi ngộ như là một "siêu quốc dân"; kinh nghiệm của nhiều năm ở đó, cho tôi một ấn tượng rất sâu đậm, người Hoa Lục chẳng khác nào một thau cát rời rạc.
Người Hoa Lục đoàn kết một lòng là có, nhưng điều đó chỉ xảy ra ở vào những thời điểm đặc biệt, tỷ dụ như dân tộc họ đang đối diện với sự diệt vong, nhưng mà đó lại cũng không phải là một sự đoàn kết triệt để nữa, người Hoa Lục đối diện với Ngoại Đấu và Nội Tranh thì hầu như nghiêng về phần Nội Tranh nhiều hơn, người Hoa Lục hận nhứt là Hán Gian. Tôi không phải là kẻ xâm lăng (đối với vấn đề xâm chiếm Trung Hoa, tôi tôn trọng lịch sử, thừa nhận đó là cái lỗi lầm của Nhật Bản).
Người Hoa Lục đã nuôi dưỡng các cô nhi của chúng tôi trong thời kỳ chiến tranh, thế mà họ đã nhẫn tâm tàn hại đồng bào của họ ở thời kỳ Cách Mạng Văn Hóa (thậm chí là giữa thân tình với nhau). Những điều này thật tình tôi không làm sao mà hiểu nổi, nếu không phải là người Hoa Lục thì chẳng ai có thể mà hiểu được.
Các bạn là người Hoa Lục các bạn làm sao lý giải, nếu như nói người Hoa Lục là lương thiện, hư ngụy việc chi tôi thật chẳng biết đó là chuyện gì, nếu như người Hoa Lục đơn thuần không có việc nồi da xáo thịt, thì đây có thể nói là lương thiện. Nhưng khi xảy ra cuộc Cách Mạng Văn Hóa, thì tình huống đã đổi khác, thật tình mà nói, đối với việc làm của các bạn, tôi thấy chẳng có điểm nào để gọi là cảm ơn, nếu có thì chỉ là nghi vấn và không thể nào lý giải mà thôi.
Điều này đã làm cho tôi liên tưởng đến sự quan hệ giữa Do Thái và Đức Quốc. Thật lòng mà nói tôi rất thán phục người Do Thái, thái độ không khoan thứ không nhờ vả đối với người Đức của họ, đã tỏ rõ sự trọng thị quyền lợi và giá trị tự kỷ. Họ không tha thứ người Đức, nhưng người Đức rất kính trọng họ.
Ngược lại, tại phương Đông, hiện thực người Nhật Bản rất khinh thị người Trung Hoa, các bạn vứt bỏ bồi khoản, các bạn tha thứ chúng tôi, chúng tôi vẫn hận các bạn, khinh thị các bạn, bỉ thị các bạn, nguyên nhân không phải tại chúng tôi, mà là do bởi tự chính các bạn, các bạn tự khinh tự tiện (đê tiện), người ngoài cũng không làm sao có cách để giúp các bạn.
Người Hoa Lục không có huyết tính, ý khí đã bị mài cùn lụt hết rồi, cái còn lại chỉ là hơi tàn, tự ti và ngôn ngữ của các bạn hiện là sùng bái Tây Dương với cung cách nịnh hót để làm cho Ngoại Nhân vui thích.
Các bạn tự cho là Văn Minh Cổ Quốc, nhưng ngoại trừ những kiến trúc giết người rùng rợn, những văn vật trong các viện bảo tàng. Sinh hoạt của người Hoa Lục trong hiện thực có còn lưu lại cái bóng dáng văn minh truyền thống hay không ?
Không sai, Nhật Bản đã từng chịu sự ảnh hưởng văn minh của Trung Hoa trong thời gian dài lâu, nhưng mà hiện tại sự bảo tồn văn hóa và duy trì được như xưa của người Hoa Lục lại chỉ ở Nhật Bản, Hàn Quốc, Tân Gia Ba, chứ không ở Hoa Lục.
Các bạn đem thành tín, tiết nghĩa, lễ nghi, tứ thư ngũ kinh coi như bốn thứ đồ phế thải mà quét vào bãi rác, tiếng nói là kiến lập một xã hội mới, có ngờ đâu lại như thế này. Các bạn dĩ nhiên là thấy rõ ràng hơn chúng tôi, một đằng thì tham ô hủ bại (lời quỷ dối người của các bạn :"hủ bại là vấn đề mà các nước trên toàn thế giới đều phải đối diện", tham bạc mê vàng, ca kỹ dâm ô, chơi chó đua ngựa, còn đằng khác thì nghèo đến nổi cơm ăn chẳng đủ no.
Làm đồ giả, thi` Hoa Cộng không ai địch nổi, thổi phồng nói dóc, thấy lợi quên nghĩa, các bạn không có tín ngưỡng, tin chũ nghĩa Mac-xit. Nếu mà Marx có biết được cái chủ nghĩa của ông ta mà là một cái xã hội như vậy, chắc là ông ta cũng phải tức chết đi thôi, tinh thần rổng tuếch, chẳng ai tin ai, thật không thể nào mà trách một cái thau cát rời rạc. Người Hoa Lục hiện tại, với mức độ vô tri, ngu muội như thế, nếu thụt lùi trở về ở thời của năm 1895 thì cũng chẳng tốt hơn được là bao nhiêu !
Trung Cộng là một đại quốc, nhưng mà về chính trị thì tuyệt đối là một kẻ yếu. Các bạn từng trào tiếu Nhật Bản chúng tôi là chính trị ải tử (thằng lùn) nhưng mà chúng ta thử so sánh chế độ xã hội, coi xem cái xã hội nào trên thế giới ăn ngủ được ngon ?
Xã hội chủ nghĩa chỉ còn có vài ba nước mà thôi, lại không đoàn kết, chuyên chế, độc tài, thế giới chẳng hoan nghinh, nhưng vì Trung Cộng bạn quá to lớn, cho nên được thấy là trọng yếu, nhưng các bạn vẫn luôn là đối tượng ở thế công chính trị đối với Tây phương, chưa bao giờ tự chủ động xuất kích (để cải thiện), lý do là vì các bạn không làm.
Nhân quyền bị thế giới lên án bao nhiêu năm nay ? Ai đem nhân quyền là quyền sống tối đại của con người đi giáng cách (chà đạp nhân quyền)? Cách Mạng Văn Hóa, Bước Đại Nhảy Vọt, bao nhiêu cái sai lầm của chính phủ của các bạn.
Các ca xướng gia của các bạn vẫn hát: người dẫn đường cải cách khai phóng, dắt chúng tôi đi về hướng thời đại mới. Giờ thì không còn người dân Hoa Lục nào ngoan ngoản, nghe theo, ở vào thời đại văn minh như ngày nay thì cái tình huống như thế thật là hiếm có rồi. Các bạn người Hoa Lục đang tự hủy hoại chính mình, trí tuệ của chính mình, tài nguyên của chính mình.
Kinh tế Hoa Lục các bạn phát triển nhanh, cái giá phải trả có xứng đáng không ? Tài nguyên khô kiệt, môi trường sinh thái bị ác hóa. Nguồn tài nguyên năng lượng tuyệt vời của tỉnh Sơn Tây của các bạn đã bị chính các bạn hoang phí hủy hoại đến thế nào, kinh tế lạc hậu, dân sinh suy thoái, tham quan hoành hành.
Các bạn có biết chăng, thời Trung Hoa Dân Quốc thống trị Hoa Lục, Sơn Tây hãy còn là một tỉnh mô phạm. Các bạn cũng chẳng biết địa vị của Sơn Tây trong lịch sử Trung Hoa, kinh tế của tỉnh Sơn Tây thịnh vượng ở thời Thanh triều, một nửa số quan tể tướng ở thời nhà Đường đều xuất thân từ tỉnh Sơn Tây, địa vị của Sơn Tây cao hơn xa so với thành phố Thượng Hải mà các bạn đã từng tự hào huênh hoang khen tặng.
Bây giờ các bạn hãy thử nhìn Sơn Tây, là sẽ biết ngay cái gì là cái khoảng cách giữa lịch sử và hiện thực rồi (GDP bình quân đầu người Hoa Lục là số 1 từ dưới chót đếm lên). Các bạn hoang phí và hủy hoại tài nguyên như thế, giả sử như Sơn Tây được mang cho Nhật Bản, chúng tôi sẽ rất trân trọng như là tổ tiên mà cung phụng để phát triển Sơn Tây, và Sơn Tây sẽ giàu mạnh hơn nhiều so với Bắc Kinh, Thượng Hải cường thịnh mà các bạn đã từng trọng thị.
Các bạn, kinh tế phát triển nhanh, rồi mừng rỡ mà dùng cái quái gì là Thượng Hải, là Bắc Kinh làm cửa sổ để ngắm nhìn, ngu xuẩn quá ! Hai thành phố đó chiếm diện tích Hoa Lục là bao nhiêu, dân số bao nhiêu ? Các bạn trường kỳ khinh thị nông dân, 9 trăm triệu nông dân mà không chiếu cố tốt cho họ. Hoa Lục các bạn sẽ phải đối diện với đại loạn rồi đó !
Lúc ở Bắc Kinh, tôi đã có nói chuyện với một bà lão người đến từ tỉnh Sơn Đông. Bà là người đã dắt hai đứa con gái của bà đến Bắc Kinh để cùng bán dâm, bà nói, nhờ ở thân xác mình mà có cơm ăn, không xấu hổ đâu, có xấu hổ chăng là cái xã hội này kìa, vì hơn 40 năm trước, chính quyền sở tại đã khua chiêng gióng trống mang mấy nghìn dân bản xứ (Sơn Đông) di dân đến Tân Cương, đưa đến vùng hoang vu sơn dã để họ tự sinh tự diệt.
Số người bị chết nơi đó không biết là bao nhiêu nhưng họ vẫn không cho trở về Sơn Đông, lén trốn về Sơn Đông cũng chẳng ích gì. Chính quyền nói, họ chẳng phải là người Sơn Đông, không có hộ khẩu, mấy mươi năm lưu lạc, tìm ai để đòi công lý ? Những niềm vui công trạng lớn của các bạn, mấy chục tỷ công trình nói làm là làm, chúng tôi những người bị các bạn coi là nghững người Nhật Bản "khó tính".
Hoa Lục giàu nhưng mà số người thất nghiệp lại gia tăng, thêm một người thất nghiệp là xã hội sẽ có thêm một nhân tố bất ổn định cho xã hội. Các bạn không giải quyết, thu nhập của nông dân thấp, các bạn không quan tâm, khoảng cách giàu nghèo càng xa, các bạn lại làm như là chẳng thấy gì !
Cái mà các bạn thích là người ngoại quốc tán dương, cái điểm này nhiều người đã thấy rất rõ, các bạn hư vinh, xa xỉ, xã hội của các bạn hổn loạn, các bạn lại muối mặt không biết xấu hổ mà dám nói là thời của người Nhật đã hết rồi, Hoa Lục Cộng Sản đã vượt xa Hoa Kỳ rồi, ha ha, ôi cái nhìn thiển cận !
Các bạn bất quá chỉ mới "cởi mở" hai mươi mấy năm, mà đã láo khoét như vậy. Kinh tế Nhật Bản đang đình trệ, các bạn liều mạng "phát triển" mười năm vẫn không đạt được 1/4 tổng sản lượng kinh tế của Nhật Bản, vậy mà dám nói vượt xa Hoa Kỳ, chuyện thần thoại chăng ? Còn nữa, tình hình thế giới không tốt cho các bạn, nhưng mà Nhật Bản, nhờ vào chế độ ưu việt, người dân thật lòng, cùng với sự chân thành giúp đỡ của Tây Phương, là lý do đủ để tái phục hồi.
Còn Hoa Lục, bởi hình thái ý thức, chế độ, với Hoa Kỳ hoặc với các nước tự do khác không thể dung nhập cùng nhau. Hoa Lục ổn định cái gì, một khi mà xã hội hổn loạn, kinh tế băng hoại, các nước xung quanh không có ai ủng hộ, cũng bởi vì nước của các bạn trước sau vẫn luôn cho người ta cái nhìn phản cảm.
Bởi vậy Nhật Bản tuy thua trận, vẫn có cơ hội vươn lên. Hoa Lục thua, chắc chắn sẽ hoàn toàn chia năm sẽ bảy. Các quốc gia xung quanh đều mong muốn Hoa Lục như vậy. Nước Nga chẳng muốn các bạn được yên. Ấn Độ hận các bạn. Đông
Trong những sắc dân Đông Phương, chúng tôi tôn kính người Hàn Quốc, bởi vì họ và chúng tôi rất giống nhau, có máu có thịt, dám nói dám làm, lịch sử của chúng tôi và của các bạn đã từng có vấn đề va chạm nhau. Người Hàn Quốc từ ông Tổng thống đến quốc dân đều có thể kháng nghị.
Trung Cộng thì chỉ có vài ba người phát ngôn của bộ ngoại giao với sự hiểu biết thiển cận, không biết khinh trọng, chỉ biết ở đó ý ý á á. Ha ha...đấy là cái sự khác biệt đó ! Người Hàn Quốc hận chúng tôi, nhưng chúng tôi kính trọng người đối thủ này.
Bạn hận hay không hận chúng tôi, chúng tôi cảm nhận không có chuyện gì để nói, bởi vì tính cách của các bạn, phẩm hạnh của các bạn cho thế giới thấy rõ: người Hoa Lục không có tính thẳng thắn, cương trực. Hiện tôi đang suy nghĩ, Không quên việc trước (lịch sử) sẽ là thầy của việc sau (tiền sự bất vong, hậu sự chi sư) như vậy cuối cùng, giữa Nhật và Hoa Cộng ai là người đã bỏ quên lịch sử ?
Chúng tôi tham bái thần xã, sửa lại sách giáo khoa lịch sử, nói rõ là chúng tôi không có quên cái giai đoạn lịch sử đó, còn các bạn ? Những người bị hại trong thế chiến thứ hai? Các bạn chỉ vì lo tranh chấp trong đảng phái, mà không nghĩ đến đại nghĩa của dân tộc.
Nói gì đến cái chuyện trong 8 năm kháng chiến, dưới sự lãnh đạo của đảng cộng sản Trung Hoa, sách sử của các bạn viết về giai đoạn lịch sử đó so với chúng tôi, sao nó quá mơ hồ, không rõ ràng, là bởi vì các bạn tự bóp méo lịch sử, ha ha! (một lần nữa cho thấy rõ là nội tranh nặng hơn ngoại kháng). Các bạn chửi chúng tôi là không nhìn thẳng vào vấn đề xâm lược Trung Hoa, làm thương tổn đến cảm tình người dân Hoa Lục, thế còn các bạn thì sao?
Qua nhiều lần vận động "cải tổ" chính trị, các bạn đã có nhìn thẳng vào sự bức hại của mình đối với người dân hay chưa ? Có nhìn thẳng vào sự hủy hoại của cách mạng văn hóa hay chưa? Các bạn cần phải trực thị với rất nhiều điều sai lầm đó. Đó là do ai (?) đã làm tổn hại cảm tình của người dân Trung Hoa vậy hở ? Làm phim Tàn Sát Thành Nam Kinh, trong số các bạn lại có những người vô lương đã thốt lên là tại làm sao không có nhiều màn hiếp dâm trên ống kính.
Các bạn người Hoa lục là cái kiểu như vậy, làm sao kêu người ta chấp nhận được hỉ ? Các bạn có thể không có khả năng, nhưng các bạn lại còn không cần đến nhân cách. Người Mỹ đánh chúng tôi đến gần chết, chúng tôi không hận họ, chúng tôi bội phục họ, Hàn Quốc bị chúng tôi thống trị qua, bây giờ họ đã thành công lập được kỳ tích kinh tế, họ dám tranh đấu và dám làm, chúng tôi kính phục họ.
Còn các bạn, người Hoa Lục cộng sản, thì chẳng có được một cái điểm nào để cho chúng tôi coi trọng cả. Hãy cố gắng phản tỉnh đi ! Các bạn có đất rộng và giàu tài nguyên, lịch sử lâu đời, thế mà phải thua dưới tay chúng tôi, các bạn không cảm thấy xấu hổ hay sao ?
Một cái thau cát rời rạc sinh ra đầy chật ních đám người toàn chia rẻ, thời đại của các bạn giờ còn có thể sinh ra được những chí sĩ gì nữa hay không ? Trung Hoa Dân Quốc còn có Lỗ Tấn, Thái Ngạc, Chu Tự Thanh là những người mà chúng tôi bội phục.
Bây giờ các bạn, ngoài những tay tham quan, hư hoa học giả, những phần tử tư tưởng khiếp hèn, thì còn có cái gì nữa đâu ? Các bạn chẳng đã từng nói muốn vun bồi tài năng người bản địa để họ được làm chủ nhân của những giải thưởng hòa bình Nobel hay sao ? Tại vì sao đến bây giờ vẫn chẳng có được vậy ?
Vụ máy siêu điện toán dùng chip Loongson của các bạn, tần số chủ mới chỉ có 266Hz (Hertz), thế mà dám lớn lối thổi phồng đòi thương nghiệp hóa, ha ha ! Người Hoa Lục, chúng tôi kính phục các bạn cái gì chứ ? Người cùng cội rể đồng tông Tân Gia Ba ở thời kỳ SARS cũng đã phải chế tài các bạn một lúc.
Sự kiện La Cương đã làm cho người ta không làm sao hiểu nổi, hởi những người Trung Hoa chia rẻ ! Người Do Thái tề tâm như thế ấy, các bạn lại phân hóa như thế này, các bạn một tỷ mấy người, một tỷ mấy cái tư tưởng rời rạc ; chúng tôi một trăm triệu người Nhật Bản đều cùng nhau suy nghĩ làm sao để đưa quốc gia chúng tôi thoát ra khỏi cảnh khó khăn. Tất cả chúng ta đều cùng sống trên quả địa cầu này, rõ thật thú vị lạ lùng !