Monday, July 21, 2014

Video Tù Cải Tạo hay Trại Tập Trung


Video Tù Cải Tạo hay Trại Tập Trung

Chu Lynh

Vietnam Film Club mong muốn nhận được sự đóng góp của Qúy Vị dưới mọi hình thức để vượt qua được những khó khăn hiện nay hầu tiếp tục thực hiện các phim tài liệu lịch sử, để cùng với Quý vị, đóng góp lợi ích cho Cộng Đồng Người Việt trong và ngoài nước.

Xem Phim bấm vào >>>>   Tù Cải Tạo

Kính,
Chu Lynh, Editor
Vietnam Film Club

Saturday, July 19, 2014

Phạm Bình Minh sẽ 'được' đi Mỹ?


Phạm Bình Minh sẽ 'được' đi Mỹ?
July 17, 2014

Phạm Chí Dũng/Người Việt
Con mã sang sông
 
Giữa Tháng Bảy và chực chờ vào thời tiết “cô hồn” trong năm 2014, không khí chính trị đối ngoại ở Việt Nam lại bất chợt nóng lên. Trong các quán cà phê và cả nơi công sở, không chỉ giới dân chủ và bất đồng chính kiến sôi nổi định liệu về những động thái “viếng thăm” Hà Nội mới nhất của người Mỹ, mà cả giới công chức nhà nước cũng có vẻ thoát dần khỏi nỗi vô cảm thường trú trước một sự kiện hết sức đặc biệt: Trung Quốc rút giàn khoan HD 981 trước thời hạn 15 Tháng Tám, 2014.
Tháng Bảy cũng là dấu ấn không kém ấn tượng cho một cuộc vận động nhân quyền Việt Nam được tổ chức bởi cộng đồng người Việt ở Hoa Kỳ. Hai trăm nghị sĩ đảng Dân Chủ cùng với ba chục nghị sĩ đảng Cộng Hòa đang làm nên một bản phối màu khá tương hợp để lần đầu tiên bắt buộc Nhà nước Việt Nam phải nhận thức rõ ý nghĩa thực sự của định chế công đoàn độc lập là như thế nào.
Ngoại Trưởng Hoa Kỳ John Kerry và Ngoại Trưởng Việt Nam Phạm Bình Minh hôm 16 tháng 12, 2013.
Tất cả đều minh họa cho một bức tranh cờ thế: dường như vào đúng lúc này, Washington đã quyết định đưa con mã sang sông.
Người Mỹ cũng cần “thoát Trung”
Chưa hề có tiền lệ, Thượng Viện Hoa Kỳ đã biểu quyết với độ “nhất trí” lên đến 100% để cho ra đời bản nghị quyết số 412 về Biển Ðông với lời kêu gọi Trung Quốc “trở về nguyên trạng trước thời điểm Tháng Năm, 2014.” Tiếp theo cuộc viếng thăm Hà Nội vào Tháng Tư 2014 của Chủ Tịch Thượng Viện Mỹ Patrick Leahy, cùng tiếp nối cuộc xâm lăng thăm dò và chào thầu dầu khí của Bắc Kinh ngay trên vùng lãnh hải Việt Nam, gần như một xác quyết đã được quyết tâm cao nơi chính giới Hoa Kỳ: người Mỹ không thể để mặc Trung Hoa muốn làm gì thì làm.
Sẽ ảnh hưởng xấu đến toàn cục an ninh khu vực Ðông Nam Á mà nạn nhân sẽ là Nhật Bản, Philippines, Hàn Quốc, Malaysia và có thể kéo xuống cả Châu Úc ở Nam Thái Bình Dương.
Sẽ chẳng tốt lành gì cho sự nghiệp bảo đảm an ninh và an toàn hàng hải của nước Mỹ ở Biển Ðông và cả chiến lược tiếp dẫn kênh đào Kra đến năm 2020 và những năm sau đó. Và cuối cùng, chiến lược “xoay trục” về Châu Á-Thái Bình Dương của Hoa Kỳ có nguy cơ bị phá sản, hoặc cũng gần như thế, bởi phá bĩnh có tên Trung Nam Hải.
Tốc độ ngạo mạn của Trung Quốc đã trở nên quá lố và luôn vượt quá mặt bằng khiêm tốn cần phải có của một nền kinh tế tuy đứng thứ hai thế giới nhưng luôn bị ví là “nước giàu dân nghèo.”Hơn một năm trị vì giành đoạt ưu thế một cách đáng ngạc nhiên của Tập Cận Bình có lẽ đã khiến cho ông không còn đủ sáng suốt để nhận ra một thực tế là uy quyền của đảng cộng sản Trung Quốc chỉ có giá trị trong lòng Nội Hán.
Nếu nước cờ “thoát Trung” của người Mỹ nhận được hình ảnh đồng thuận của phần lớn quốc gia có mặt trong Liên Hiệp Quốc, thì thế chiếu Hà Nội của Bắc Kinh đã trở nên bế tắc nhất thời. Không ngờ đến phản ứng của người dân Việt Nam qua nhiều cuộc biểu tình chống Trung Quốc, cũng chẳng thể tiên đoán được hệ quả cộng đồng quốc tế sẽ liệt Trung Hoa vào danh sách “khủng bố tương lai,” Bắc Kinh lại một lần nữa vướng vào sai lầm đủ trầm trọng mà có thể đe dọa đến vận mệnh chính thể của họ trong tương lai không xa.
Bình Minh sẽ 'được' đi Mỹ?
Nhưng đối với Việt Nam, dù tạm thoát khỏi cái bóng của gã hàng xóm xấu tính, vẫn chưa có gì chắc chắn là giới quan chức Hà thành bớt lãnh đạm đối với quyền lợi đất nước và đồng bào của họ. Thậm chí gần đây, lối nói tuyên giáo “Mọi việc dễ cho đảng và nhà nước lo” đã bất ngờ chuyển sang khẩu vị dân gian “Mọi việc đã có đảng và nhà nước... khác lo.”
“Ðảng và nhà nước khác” nào? Một sự thật trào phúng đến cay đắng là trong khi Quốc Hội Việt Nam - “cơ quan quyền lực cao nhất và đại diện cho tiếng nói của cử tri Việt Nam,” đã không thốt nên lời về một bản nghị quyết Biển Ðông sau kỳ họp giữa năm 2014, toàn thể con dân nước Việt lại ngơ ngác khi chứng nhận đảng Dân Chủ và nhà nước Hoa Kỳ mới trở thành chứng nhân lịch sử đẩy lui gã khổng lồ Tàu Cộng khỏi dải biển chữ S.
Một sự thật chua chát không kém cũng vừa xảy ra khi có đến 13 ngư dân hai vùng Quảng Bình và Quảng Ngãi bị tàu Trung Quốc bắt giữ trái phép, nhưng tất cả các cơ quan cầm quyền ở Việt Nam đều như ém nhẹm thông tin này, cho đến khi báo chí bột phát tiết lộ.
Nếu Quốc Hội Việt Nam đã hoàn toàn á khẩu về Biển Ðông, cũng không một cơ quan chính quyền nào dám công khai hé môi đòi Trung Quốc thả người, toàn thể ca từ “động viên ngư dân bám biển” của Bộ Chính Trị Việt Nam trước đó đã như biến thành “sự tráo trở của phương pháp” - như tựa đề một cuốn tiểu thuyết nổi tiếng ở Mỹ La tinh.
Cho đến giờ này, không ít người tự hỏi nếu không có sự can thiệp lộ liễu của người Mỹ, sự thể trong chính giới và xã hội Việt Nam sẽ ra sao? Câu trả lời gần như đoan chắc: sẽ không một tiếng nói vì dân nào được gióng lên trong khu vườn đầy âm khí nhược tiểu.
Chỉ đến giữa Tháng Bảy 2014, khi Evan Medeiros, cố vấn đặc biệt của Tổng Thống Obama, xuất hiện tại Hà Nội với vài ý tưởng về “quan hệ quốc phòng,” không khí chính giới nơi đây mới như hồi tỉnh phần nào.
Ðã quá thất vọng vì đương kim tổng bí thư còn bị Bắc Kinh từ chối “đàm phán,” càng ủ ê nỗi tuyệt vọng từ một lòng vị tha nào đó của “Bạn vàng,” chất giọng của giới lãnh đạo Việt Nam đã dần thay đổi từ “kiên định giữ hòa khí” đến “chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
”Còn bây giờ, Phạm Bình Minh có thể “được” đi Mỹ. Viên ngoại trưởng khá yếm thế này của chính phủ Việt Nam đã không thể thực hiện chuyến đi Washington vào Tháng Sáu 2014 theo lời mời của Ngoại Trưởng Hoa Kỳ John Kerry, dù nghe nói “hành lý đã chuẩn bị xong xuôi.”

Hoa Kỳ kết liễu sự mập mờ của Trung quốc về đường chín đoạn

Hoa Kỳ kết liễu sự mập mờ của Trung quốc về đường chín đoạn
Jeffrey A. Bader
Lần đầu tiên Hoa Kỳ đã bày tỏ một cách rõ ràng rằng đường chín đoạn do Trung quốc và Đài loan vẽ ra trên Biển Đông là trái với luật pháp quốc tế. Trong buổi tường trình trước Uỷ Ban Đối Ngoại của Quốc hội Hoa Kỳ, trợ lý ngoại trưởng phụ trách Đông Á và Thái Bình Dương Danny Russel đã nói: “Theo luật pháp quốc tế, các đòi hỏi chủ quyền ở biển Biển Đông  phải dựa trên các yếu tố từ đất liền.

Tất cả những tuyên bố chủ quyền từ “đường chín đoạn” của Trung quốc mà không dựa trên các quyền chủ quyền trên đất liền đều trái với luật pháp quốc tế. Cộng đồng thế giới yều cầu Trung quốc phải giải thích, nếu không thì phải điều chỉnh những tuyên bố chủ quyền dựa trên đường chín đoạn, để tuân thủ theo các nguyên tắc của luật pháp quốc tế.”

Với diện tích rộng hơn 1,4 triệu dặm vuông, Biển Đông có hàng trăm các đảo và quần đảo nhỏ, các rặng san hô, mà phần lớn là không có người ở hay không đủ điều kiện sinh sống. Trung quốc thừa hưởng ý tưởng về đường chín đoạn từ chính quyền quốc dân đảng của Tưởng Giới Thạch, đó là một đường vẽ mập mờ bao quanh tất cả các hòn đảo ở Biển Đông, mà vùng nước trong đó Trung quốc đòi hỏi chủ quyền. Dựa theo Công Ước của Liên Hợp Quốc về Luật Biển (U.N. Convention on the Law of the Sea - UNCLOS), được thương thảo vào những năm 70 và  80, các quốc gia ven biển được yêu sách quyền độc quyền  khai thác các nguồn tài nguyên ngư nghiệp và khoáng sản trong “vùng đặc quyền kinh tế” (Exclusive Economic Zones -  EEZ), đó là vùng nước rộng 200 hải lý tính từ bờ biển hay xung quanh các hòn đảo có người ở. Không có điều luật nào trong công ước UNCLOS cho phép đòi hỏi quyền chủ quyền mà không dựa vào nguyên tắc tính từ đất liền này. Dựa trên nguyên tắc này của UNCLOS, Hoa Kỳ xem các tuyên bố chủ quyền ở Biển Đông mà không dựa trên các hòn đảo có người sinh sống là hoàn toàn vô giá trị.  Tuyên bố của trợ lý ngoại trưởng Russel đã làm rõ luận điểm này của Hoa Kỳ.
Có thể thấy rõ sự quan tâm của Hoa Kỳ dưới chính quyền của Tổng thống Obama đến tình hình Biển Đông. Chỉ dấu đầu tiên của sự quan tâm đó là tuyên bố được biết đến rộng rãi của Ngoại trưởng Clinton tại một hội nghị quốc tế tại Hà nội vào năm 2010, trong đó bà nêu ra các nguyên tắc trong chính sách của Hoa Kỳ ở Biển Đông: đó là tôn trọng tự do hàng hải, giải quyết các bất đồng một cách hoà bình, tự do thương mại, thương thuyết để tiến tới thành lập một Bộ Qui Tắc Ứng Xử (Code of Conduct – COC) nhằm giải quyết các bất đồng, và vấn đề liên quan ở đây, là các đòi hỏi chủ quyền vùng ở các vùng biển phải dựa trên các chủ quyền hợp pháp trên đất liền. Tuyên bố của bà Clinton đã đụng chạm đến một chủ đề rất mập mờ mà trước đó ít được nhắc đến, nó làm cho Biển Đông trở thành một điểm nóng về ngoại giao, một chủ đề tranh luận giữa các nhà phân tích và các chuyên gia về an ninh quốc gia, và trong một vài trường hợp, nó làm cơ sở cho các tranh cãi của các bên đang tranh chấp chủ quyền ở Biển Đông. Trong khi các nước Đông Nam Á như Việt Nam. Philippines, Malaysia, và Brunei nhiệt liệt ủng hộ, tuyên bố này làm Trung quốc rất tức giận.
Ngoại trưởng Clinton đã đưa ra tuyên bố này để phản hồi cho những bất an ngày một gia tăng giữa các nước láng giềng của Trung quốc về việc nước này đang ngày càng mạnh bạo hơn trong các đòi hỏi chủ quyền thông qua các phương cách chính trị và quân sự, trong một môi trường thiếu vắng các cơ chế ngoại giao để làm giảm thiểu các căng thẳng. Trong khoảng giữa năm 1994 và 1995, đã có một giai đoạn căng thẳng tương tự khi Trung quốc tiến hành xây dựng các công trình ở rặng san hô Mischief nằm trong quần đảo Trường Sa mà Philippines tuyên bố chủ quyền. Những đổ vỡ  mang tính hệ quả trong mối quan hệ giữa Trung quốc và các nước Đông Nam Á đã làm cho các lãnh đạo Trung quốc khi ấy, mà dẫn đầu là ngoại trưởng Tiền Kỳ Tham, phải thương thảo với các nước ASIAN một bản Tuyên Bố Ứng Xử (Declaration of Conduct – DOC), và một cam kết rằng các bên sẽ không có những hành động làm thay đổi nguyên trạng. Mặc dù thỉnh thoảng vẫn xảy ra những vụ tấn công tàu cá do một trong các bên, hoặc một trong những quốc gia liên quan, mà chủ yếu là Việt Nam, cho phép các công ty thăm dò dầu khí trong vùng tranh chấp, những biến cố này đã không châm ngòi cho các cảnh báo chiến tranh.
Tuy nhiên, trong nhiều năm gần đây, đã có những lo ngại gia tăng trong vùng và ngay tại Hoa Kỳ là Trung quốc đã không còn thích thú với các giải pháp ngoại giao nữa, mà nay đang quay sang sử dụng các phương cách quân sự và luật pháp để thúc đẩy các tuyên bố chủ quyền ở Biển Đông. Các tuyên bố nhắm vào giới ngoại giao Hoa Kỳ là Trung quốc xem Biển Đông như một “quyền lợi cốt lõi” mà liên quan nó Trung quốc sẽ không chấp nhận sự can thiệp làm tăng căng thẳng từ bên ngoài. Trong năm 2012, Trung quốc đã xua đuổi ngư dân Philippines ra khỏi ngư trường truyền thống của họ nằm xung quanh bãi cạn Scarborough, nằm cách các đảo lớn của Philippenes ít hơn 125 dặm, rồi từ đó cho cảnh sát biển liên tục kiểm soát. Cũng trong năm 2012, Trung quốc thiết lập một đơn vị hành chánh và quân sự bao gồm nhiều phần của quần đảo Hoàng sa. Ngay khi vừa thiết lập vùng nhận dạng phòng không ở biển Hoa Đông vào cuối năm 2013, người phát ngôn bộ ngoại giao Trung quốc tuyên bố ý định thành lập một vùng nhận dạng phòng không tương tự ở Biển Đông, chắc chắn sẽ chồng lấn với ít nhất vài khu vực đã được thiết lập bởi các nước khác.
Biển Đông một vấn đề phức tạp đối với Hoa kỳ. Chúng ta không có đòi hỏi nào trong vùng đó. Chúng ta đã không, và sẽ không nên ngả theo phe nào trong các tuyên bố chủ quyền. Cho dù bất kỳ nước nào thiết lập được khả năng phát huy sức mạnh từ các đảo ở Biển Đông cũng sẽ khó lòng mà đe doạ được tàu bè và quân đội Hoa kỳ hoạt động trong vùng. Mặc dù có những đánh giá về tiềm năng dầu hoả và khí đốt, khả năng khai thác thương mại là không thể trong tương lai gần.
Tuy nhiênHoa kỳ có các mối quan tâm trọng yếu ở biển  Biển Đông. Đó là:
• Để bảo đảm tự do hàng hải, không phải vì quyền lợi của bất cứ nước cụ thể nào, mà đó là một quyền quốc tế quan trọng trong một khu vực mà 50% các tàu  chở dầu phải đi qua, một hải lộ lớn của kinh tế thế giới, và là nơi mà các tàu hải quân Hoa kỳ được gửi đến và hoạt động thường xuyên theo luật pháp quốc tế. 
• Để ngăn chặn việc sử dụng sức mạnh hay áp bức để giải quyết các tranh chấp lãnh thổ hay hàng hải.• Để bảo vệ cho việc tuân thủ các nguyên tắc và luật pháp quốc tế trong việc giải quyết các vấn đề như vậy.
• Để bảo đảm tất cả các quốc gia, bao gồm Hoa Kỳ, được quyền khai thác các nguồn lợi ngư nghiệp và khoáng sản bên ngoài các vùng đặc quyền kinh tế hợp pháp.
• Để ngăn chặn một đồng minh của Hoa Kỳ là Phillippenes khỏi bị bắt nạt hay bị tấn công bằng sức mạnh.
• Để đảm bảo rằng quyền lợi của tất cả các quốc gia, chứ không phải chỉ có nước lớn, phải được tôn trọng.





Có những áp lực giữa các yếu tố khác nhau trong quyền lợi của Hoa Kỳ. Hoa Kỳ không muốn thấy Trung quốc đạt được quyền kiểm soát trong khu vực thông qua việc áp bức. Nhưng cùng lúc, Hoa Kỳ không muốn Biển Đông trở thành nơi đối đầu hay xung đột giữa Mỹ và Trung quốc. Sự thách thức các đòi hỏi của Trung quốc, nếu không tuân theo các thông lệ quốc tế và phù hợp với các nguyên tắc của Hoa Kỳ, có thể kích thích chủ nghĩa dân tộc Trung hoa và sự hoài nghi nhắm vào chủ đích của Hoa Kỳ, và thậm chí kích thích các hành xử hung bạo hơn của Trung quốc trong vùng nhắm vào các bên tranh chấp khác nếu như Hoa Kỳ không có những đáp trả hiệu quả. Mặt khác, một Hoa kỳ thụ động sẽ làm lu mờ các quan tâm kể trên, và sẽ làm cho các bên tranh chấp khác tin rằng Hoa Kỳ bỏ rơi họ và cả những nguyên tắc của mình, qua đó có thể làm cho chính sách “xoay trục” của chính quyền Obama về Châu Á trở thành trò hề, làm mất đi sự đón nhận của khu vực đối với sự hiện diện và ảnh hưởng của Hoa Kỳ.

Qua việc công khai không chấp nhận đường chín đoạn, trợ lý ngoại trưởng Russel và chính quyền Obama đã vạch ra một sự giới hạn đúng chỗ. Họ đã làm rõ là những phản đối của chúng ta dựa trên nguyên tắc, dựa trên luật pháp quốc tế, chứ không phải chỉ để nhắm vào Trung quốc. Nếu cách tiếp cận của chúng ta với vấn đề Biển Đông vẫn tiếp tục dựa trên nền tảng của nguyên tắc và luật pháp quốc tế, Hoa Kỳ có thể đạt được những mục tiêu đề ra, bảo vệ quyền lợi của các bên tranh chấp mà không phải đối đầu với Trung quốc trong vấn đề chủ quyền.

Những việc gì khác mà Hoa Kỳ nên làm? Rất nhiều thứ:

• Hoa Kỳ nên đảm bảo rằng cách tiếp cận của mình không bị xem là đơn phương. Đôi khi các quốc gia khác ngoài mặt thì im lặng nhưng bên trong vẫn ủng hộ. Chính quyền Hoa Kỳ nên làm rõ với các bên tranh chấp khác, cũng như các nước ASIAN khác như Singapore và Thái Lan, là chúng ta kỳ vọng ở họ một sự phản đối công khai đối với đường chín đoạn theo luật pháp quốc tế.  

• Hoa Kỳ nên thảo luận với Đài Loan để làm rõ quan đểm của họ về đường chín đoạn, làm rõ rằng những đòi hỏi của họ phải dựa theo UNCLOS.

• Hoa Kỳ nên tiếp tục nỗ lực cho việc đàm phán để tạo ra một Bộ Qui Tắc Ứng Xử (COC) giữa Trung quốc và các nước ASIAN, như chúng ta đã và đang làm từ lúc ngoại trưởng Clinton thông báo về mục tiêu đó ở Hà nội. Thực tế là, quyết định gần đây của Trung quốc và các nước ASIAN trong việc bắt đầu các cuộc đối thoại về COC là một thắng lợi từ tuyên bố của ngoại trưởng Clinton.

• Hoa Kỳ nên khuyến cáo Trung quốc không thành lập bất cứ một vùng nhận dạng phòng không mới nào trên Biển Đông. Mặc dù việc làm rõ quan điểm về vấn đề này một cách công khai là cần thiết, các cuộc đối thoại ngoại giao kín dường như có tác dụng ảnh hưởng hơn với Bắc Kinh.

• Hoa Kỳ nên thảo luận với tất cả các bên tranh chấp về những đồng thuận khả thi trong việc khai thác khoáng sản và ngư nghiệp mà không liên quan đến chủ quyền, bao gồm việc hợp tác đầu tư giữa các công ty.

• Thượng nghị viện nên chuẩn thuận UNCLOS. Điều đó sẽ cho phép Hoa Kỳ có thêm tính chính danh khi tham gia một cách chủ động và hiệu quả vào các quyết định về tương lai Biển Đông. Tất cả các ngoại trưởng tiền nhiệm của Hoa Kỳ đều ủng hộ một quyết định như vậy. Hải quân Hoa Kỳ cũng như các nguyên soái hải quân và tư lệnh Thái Bình Dương, cũng như phần lớn các công ty Hoa Kỳ có liên quan, cũng đều ủng hộ. Thay vì nói, chúng ta hãy bắt tay vào làm thôi.
Jeffrey A. Bader
Tên thật của Jeffrey Bader là John C. Whitehead là nhân viên kỳ cựu trong ngành Ngoại giao Quốc tế ở học viện Brookings. Ông ta trở về Brookings sau khi phục vụ trong Chính quyền Obama như là một Giám đốc cao cấp của Sự Vụ Đông Á trong Hội Đồng An Ninh Quốc Gia từ 1/2009-4/2011. Trước khi được đề cử vào chính quyền Obama, Bader từng là Giám đốc đầu tiên của Trung tâm Trung Quốc John L. Thornton và là nhân viên cao cấp của Chương trình Chính sách đối ngoại tại học viện Brookings. Ông ta mang đến cho Brookings sự chuyên môn sâu sắc trong chính sách đối ngoại và an ninh Á Châu sau ba thập niên kinh nghiệm trong Bộ Ngoại giao, Hội đồng An ninh Quốc gia, và ở Văn phòng Đại diện Thương mại của Mỹ. Quyển sách vừa rồi ông viết là "Obama and China Rise: An Insider's Account of America's Strategy", Brookings ấn hành tháng 3/2012.


Wednesday, July 9, 2014

Lisa P. Chửi tàn sát bè lũ Việt Cộng

Lisa P. chửi tàn sát bè lũ Việt Cộng

Lê Bá Hùng tóm dịch hay sách Mỹ Cộng

Lê Bá Hùng tóm dịch hay  sách Mỹ Cộng  
Trích từ PV Hóa's email

Toàn bộ 1730 trang sách Americong của TS ROGER CANFIELD (Mỹ Cộng) đã được  Lê Bá Hùng dịch sang tiếng Việt. 

 1/ Vì sao năm 1975 VNCH thất trận? :
Vì Mỹ phản bội chúng ta.
 2/ Vì sao Mỹ phản bội chúng ta? :

Trả lời:

Tác phẫm Americong (Mỹ cộng) của Tiến Sĩ ROGER CANFIELD, dài 1730 trang (CD dưới dạng MS Word 2003 gồm 520,032 chữ loại Font Times New Roman 12) , tại www.americong.com , gồm 4 Bộ, 12 Phần, 187 Chương và 4 Phụ Đính (Chương Cuối).

*  Bài giới thiệu sách này:


* Bản chuyển ngữ của toàn bộ tác phẫm (tái bản ngày 19 tháng Giêng năm 2012, có bổ túc thêm lần thứ 467 vào ngày 19 tháng 8 năm 2013, với 1730 trang) đã được đăng tại:

Với những lời khen ngợi cùng góp ý của các độc giả (mà đa số chỉ là người Mỹ), TS Roger Canfield đã viết thêm để bổ túc và hiện, người chuyển ngữ mới nhận được từ tác giả lần tái bản ngày 8 tháng 11 năm 2013, với bổ túc sồ 12 vào ngày 21 tháng chạp năm 2013, mà đã lên đến 1965 trang).

Càng đi vào phần kết, thì tác giả đã điểm danh lại bọn Mỹ cộng tiêu biểu, như với Chương 183 về tên điệp viên Mỹ ăn tiền KGB Liên xô Tom Hayden cùng nữ quái Jane Fonda, kẻ thay người dùng để làm tình như thay áo, một thị nữ mãi mãi căm thù người Việt Quốc Gia.

Một tên Tom Hayden mà đã từng vuốt mặt nhận 40 triệu đô Mỹ để chịu ký giấy tương thuận ly hôn với ma dâm Jane Fonda, y thị mà trong bộ Hồi kỳ Mémoires Du Diable xuất bản năm 1975 chung bởi Stock/La Presse Montréal, người chồng Pháp củ là nhà đạo diển Roger Vadim, đã từng kể lại hành vi như loài chó cái tới mùa động dâm, đã tỉnh bơ bỏ chồng trong một buổi tiếp tân để vô phòng vệ sinh ‘giải quyết’ xong với một thanh niên đẹp trai y thị chợt khám phá ra được, để rồi tỉnh bơ đi ra, cười cười nhìn chồng, coi như không!

Đặc biệt, rất có tính cách thời sự, ta hãy đọc kỷ Chương 185 (TS Roger Canfield đã PHẢI dành CẢ một chương) kể rỏ về tên cả đời thù người Việt Quốc Gia (vì một kỷ niệm xui xẻo nào đó, dạo hắn phục vụ tại Việt Nam), tên Ngoại Trưởng Rô Kéo-Rỳ với cái kiểu nói chuyện lưỡi cứ thụt ra thụt vô như rắn độc của tay Tổng Thống Mỹ cộng Ồ-Ba-Má, để đừng kỳ vọng vào cái chính phủ của Mỹ cộng này. Chính hắn, cùng với tay thượng nghị sĩ Ét-quà Cắn-nó-đi, người hùng của chiếc cầu qua đảo Chappaquiddick, mà đã chung nhau bắn viên đạn cuối cùng xử tử Miền Nam ta qua việc cương quyết ‘dù 1 xu cũng không tài trợ nữa!’. Đánh giặc mà không có đạn thì làm sao đánh? Tới xúi người ta hãy đứng lên làm đầu tàu ngăn chận làn sống Đỏ xâm lăng từ phương Bắc, rồi lại cũng phủi tay, lạnh lùng ra đi?

Đặc biệt với Chương 186: Lời Cuối ~  Chúng Nay Thì Đang Ở Đâu?, chúng ta cần đọc để điểm danh ngày nay, tay nào đã thức tỉnh và hối hận như Joan Baez hay vẫn điên cuồng chống lại đất nước của mình như Jane Fonda/Hayden mà nay đã đường ai nấy đi về nghĩa  phu thê.

Tuy nhiên quan trọng hơn, là để chúng ta vẫn nhận chân ra rỏ ràng những tên VC thực sự như tên Vũ Văn Thái, tên từng chụp phóng ảnh tài liệu Pentagon Papers để phổ biến về lại nhà cho VC tại Hà-nội.

Đây là phần tiết lộ trong sách về y:

“Nguyên là một cựu đại sứ Nam Việt Nam tại Mỹ và cũng là một đồng lõa trong vụ tài liệu Pentagon Papers, từ ngày 5 đến 8 tháng 10 năm 2004, Vũ Văn Thái đã phúc trình bản "Báo cáo của Quốc gia Việt Nam" cho Bộ Công nghiệp Việt Nam tại Manila và ở IEA tại Ba-lê thì từ ngày 1 đến 5 tháng 9 năm 2003. Y đã được xác định là Phó Tổng Giám đốc của Bộ Công nghiệp và lãnh đạo doanh nghiệp nhà nước của Việt Nam và cũng là một thành phần trong nhóm chuyên gia APEC về Dữ liệu Năng lượng và Phân tích trong các ngày 12 và 13 tháng 3 năm 2003 tại Hà Nội, mà đã bị xác định được là Phó Giám đốc Cục Hợp tác Quốc tế Bộ Công nghiệp, Hà Nội, Việt Nam.

Nay thì ta có thể minh định được tên Thái này đã là một gián điệp được cấy vào chính phủ miền Nam Việt Nam trước khi ra tay giúp chụp các phóng ảnh để phân phối tài liệu Pentagon Papers.

Đó mới chính là những tên nguy hiễm, nếu so với loại “giáo chủ Làng Mai Nhất Hạnh nói chuyện không hở răng” thuộc loại không ra gì cả.

Chương 187 cũng được dành riêng cho tên lãnh lương KGB Liên Xô để phản quốc là Tom Hayden, cha của Trổi Hayden kẹt lở có với Jane Fonda, kẻ đã phải đổi lại thành là Troy và đành sống một cuộc sống gần như là ẩn danh thui thủi vì cái gốc quá ư là nổi tiếng của cha mẹ!

Sách đã kết thúc với đặc biệt phần điểm danh đám Mỹ cộng cùng bọn a-dua mà nay đa số đều thân bại danh liệt, với chút ít hối hận như Đoàn Văn Toại hay vẫn bừng bừng gian ác như Noam Chomsky (tên ăn bơ sữa Mỹ nhưng cũng là chuyên viên chưởi Mỹ) hay như tên Gareth Porter, (cố vấn của House Select Committee on Missing Persons in Southeast Asia) mà vẫn cùng nhau mãi mãi cải chính là Pol Pot bị vu cáo chớ không hề giết dân Miên đồng loại!

Hay như tên Andre Sauvageot, một nhân viên khác của Thượng viện, từng không chút mắc cở mở miệng tuyên bố với tờ Quân Đội Nhân Dân VC là y tiếc đã "không tham gia cuộc cách mạng ... để chống lại xâm lược ngoại quốc [Mỹ]". Vào năm 2011, nhân khi y đang làm việc tại Hà-nội thì Sauvageot cũng từng tuyên bố: "Việt Nam đang có tự do tôn giáo nhiều hơn cả Hoa Kỳ”!

Với những thứ này, thì làm sao mà nói chuyện? Làm sao mà hòa hợp, hòa giải với củ khoai?

Và phần tổng kết cũng cho độc giả  Việt Quốc gia nhận chân ra được, để không còn mơ tưởng hão huyền về đảng Dân chủ Mỹ (nói chung) và bộ sậu tham mưu Ồ-ba-má (nói riêng) mà đều là bọn thiên cộng, có ác cảm với người Việt Quốc gia chúng ta. Chúng đều chỉ là những tên Dân chủ đạo đức giả mà khi đọc “In the President's Secret Service” của Ronald Kessler (http://www.amazon.com/Presidents-Secret-Service-Behind-Protect/dp/030746136X/ref=sr_1_fkmr0_1?s=books&ie=UTF8&qid=1403019896&sr=1-1-fkmr0&keywords=%E2%80%9CIn+the+President%27s+Secret+Service%E2%80%9D+c%E1%BB%A7a+Ronald+Kessler), chúng ta sẽ chỉ thấy buồn nôn mà thôi về tư cách của chúng khi ở phía sau hậu trường. Chúng chỉ là tiêu biểu như tên Jim Wallis, cố vấn về tinh thần của Ồ-Ba-Má về các đề tài đạo đức, kẻ không ngượng miệng gọi người tỵ nạn VN chúng ta là:

"Rất nhiều  trong số người tỵ nạn [Việt Nam] hiện nay đã từng bị tiêm nhiểm và ưa thích một lối sống  Tây phương  trong thời chiến tranh và nay thì đang bỏ trốn để tiếp tục thói quen tiêu dùng của chúng ở những vùng đất khác mà thôi".

Với những sự thật đau buồn của quá khứ được tiết lộ qua quyển sách của TS Roger Canfield này, chúng ta phải có bổn phận bình tỉnh và minh mẫn nhập cuộc trong bàn cờ MỚI để XÓA SỔ bọn vô thần Việt Cộng bán nước ngu đần, hầu xây dựng lại Đất Nước Việt Nam Yêu Quý Ngàn Đời của chúng ta.

Phần Phụ lục III, TS Roger Canfield đã RÁNG liệt kê những hành vi bạo tàn bọn VC đã đối xử với ngay người dân Việt, nhưng một người Việt khi đọc qua cũng thấy được quá ư là thiếu sót và khiếm diện! (nhưng theo tiêu chuẩn VĂN MINH của loài người thì TS đã nghỉ đó là danh sách quá sức là kinh khủng CẦN phải liệt kê cho thế giới thấy rỏ bộ mặt loài ác quỷ VC).

Nếu mà tác giả biết được những tội ác tày trời và man rợ của VC sau ngày cưởng chiếm miền Nam như vụ các tên bí thư những tỉnh ven biển miền Nam đem các em bé gái bị bắt vì vuợt biển ra hãm hiếp mà khi thả ra thì quần còn dính đầy máu (do người tù thế kỷ Nguyễn Hữu Cầu kể lại) hay cái trò ‘độc nhất vô vị’ của loài thú là pha máu trinh cùng nhau uống nhậu qua đêm (theo “Phiên bản tình yêu” của Vũ Biện Điền, thì không biết ông sẽ liệt chúng vô phần Phụ lục nào đây?

http://www.amazon.com/Phi%C3%AAn-x1EA3-T%C3%ACnh-x1EC7-x1EC1/dp/1629880132

Tuy nhiên, nếu chỉ theo dõi các tuyên bố của bọn Mỹ cộng và bọn Tân Tả Mỹ thì cũng như là đang nghe những thằng mù rờ voi mà bói theo câu chuyện ngụ ngôn của mình!

Nếu muốn tham khảo thêm để thấy sự tận cùng dơ dáy về tư cách bưng bô của bọn Mỹ cộng từng làm gián diệp cho CS quốc tế, ta có thể nghiên cứu thêm 2 quyển The Haunted Wood: Soviet Espionage in America – The Stalin Era (viếtbởi ALLEN WEINSTEIN và ALEXANDER VASSILIEV, Random House, 1998) và Venona: Decoding Soviet Espionage in America (viết bởi JOHN EARL HAYNES và HARVEY KLEHR, Yale University Press; New edition 2000). Đây là những tường trình căn cứ theo các hồ sơ giải mật của Liên Xô sau này, cùng với các chi tiết trong chương trình VENONA phản gián của Quân Báo Hoa Kỳ.
Sự kiện oái ăm này vẫn còn tiếp diễn trên đất Hoa kỳ cho tới nay vì bọn Mỹ cộng, với sự hướng dẫn của đám luật sư đã bán linh hồn cho Quỷ Đỏ, đã tinh ma tận dụng nguyên tắc về Hình luật Beyond a Reasonable Doubt (Hoàn Toàn Không Còn Nghi Ngờ Được) mà đã bó tay bên Công Tố (cùng FBI và CIA cùng các cơ quan tình báo an ninh quốc gia) vì không thể xuất trình lý lịch của nhân viên cùng cách thức điều tra, bởi lý do bảo mật và an ninh quốc gia!

Và trong mọi chuyện éo le mà cũng đau đớn trên Đời, nều Trời Phật định cho chúng ta có thêm được vài Joan Baez hay David Horowitz (tác giả của bộ 10 quyển Hắc Thư về bọn Tả Phái Mỹ ~ The Black Book of the American Left, con trai trong một gia đình mà cả cha và mẹ đều là đảng viên đảng CS Mỹ, với nữa đầu đời trong vai trò một lý thuyết gia hàng đầu của bọn Tân Tả và Mỹ cộng, nhưng rồi đủ liêm chính để nhận chân ra được sự sai lầm của bản thân và đã tiên phong trong phong trào lột mặt bọn đồng minh củ, mà ta có thể theo dõi ở các trang Liên Mạng

www.FrontPageMag.com  www.truthrevolt.org/.

Đó mới đúng thật là người trí thức có bằng cấp (vì cũng có quá nhiều tên VC trí KHÔNG thức nhưng lại có được cái gọi là bằng cấp), một Con Người tự vuốt mặt mình một ngày nào đó và DÁM nói lên SỰ THẬT, dù như vậy sẽ là phải chối bỏ một phần đời u mê đen tối của mình!

Chúng ta cũng nên ghi nhận là gió đã đổi chiều (và bọn Việt gian thì chỉ là đám chạy theo ăn có, gió chiều nào thì chạy theo chiều đó), sách của những chứng nhân ngoại quốc với cái nhìn trung thật đã có nhiều, phơi bày sự tận cùng gian ác và tàn nhẫn của VC như quyển Đức, A Reporter’s love for the wounded people of Vietnam của ký giả có tầm vóc quốc tế Uwe Siemon-Netto (http://www.amazon.com/s/ref=nb_sb_noss?url=search-alias%3Dstripbooks&field-keywords=%C4%90%E1%BB%A9c%2C%20A%20Reporter%E2%80%99s%20love%20for%20the%20wounded%20people%20of%20Vietnam%20by%20Uwe%20Siemon-Netto).

Như mọi người đều biết, bọn tả phái CS ở Mỹ (nói riêng) và khăp thế giới (nói chung), đều hèn hạ luôn luôn ‘núp bóng’, không bao giờ  dám tự nhận mình là ai mà chỉ lạm dụng các danh từ như là “có khuyng hướng tự do ‘liberals’” hay gọi là ‘có khuynh hướng cấp tiến ‘radicals’”. Bởi vậy, David Horowitz đã thành lập trang Liên Mạng tại http://www.discoverthenetworks.org/, nơi mà mọi người đều có thể tra cứu căn kẻ mọi cá nhân và tổ chức Tả phái CS hầu biết rỏ bộ mặt gian ác vô lương tâm của chúng hầu không lại bị lừa gạt như đã từng bị trong quá khứ..

Riêng tôi, tôi thấy Chương 186 ~ Lời Cuối ~ Chúng Nay Thì Đang Ở Đâu?, là rất quan trọng để chúng ta có một cái nhìn rỏ ràng và minh mẫn (việc mà những đương sự như là Hoàng Đức Nhã, nếu làm đúng vai trò, ĐÃ phải từng chu toàn), để có một thái độ và hành xử ‘sáng thức dậy, đánh răng, nhìn mình trong gương mà không mắc cở’! Có đoạn sơ sơ về Ồ-Ba-Má ở trang 16 của Chương này. Thậm chí, hiện đang có một phong trào chủ trương cần phải truy tố (impeach) y nữa, như đã từng xầy ra với Cờ-linh-tông trước đây, tại 

http://www.frontpagemag.com/2014/jamie-glazov/faithless-execution/?utm_source=FrontPage+Magazine&utm_medium=email&utm_campaign=30819b5259-Mailchimp_FrontPageMag&utm_term=0_57e32c1dad-30819b5259-157002669

Và chúng ta, những người QUỐC GIA yêu Nước, KHÔNG CÓ QUYỀN quên biết bao NGƯỜI VIỆT NAM YÊU NƯỚC, mà tiêu biểu, trong này, với vị linh mục kính yêu NGUYỄN VĂN LÝ của bức hình bị VC bịt miệng tại ngay phiên ‘gọi là Tòa VC’ từng gây chấn động khắp năm châu mà nay vẫn bị chúng giam, và ngoài kia, với ĐẶNG CHÍ HÙNG, với các loạt bài viết không thể nào không đọc “Những sự thật không thể chối bỏ”  “Những sự thật cần phải biết” từng được đăng trên http://danlambaovn.blogspot.ca/, mà hiện vẫn đang còn bị kẹt trong trại tỵ nạn của Liên-Hiệp-Quốc tại Thái Lan mà VC vẫn đang ráng bám theo để thủ tiêu hầu khóa miệng!

Đọc xong sách này, chúng ta NÊN rút những bài học gì?

1/ Đừng để Lịch Sử Việt Nam Thân yêu lại phải TÁI DIỄN.

2/ Không THỂ và không NÊN chỉ dựa và chạy theo Mỹ để cứu Nước, mà phải chính là Toàn Dân, TRONG và NGOÀI Nước, cùng nhau ĐOÀN KẾT quét sạch bọn vô thần ngoại lai VC.

Lê Bá Hùng