Tuesday, November 23, 2010

Linh thiêng của một bạn khóa 17

Đây là câu chuyện về Tr/úy Cơ, một người bạn Sĩ Quan Hải Quân K17 chết vì mìn nổ của đặc côngViệt Cộng gắn vào đáy tàu PCF khoảng đầu thập niên 70 khi anh là thuyền phó PCF phụ tá cho bạn Trương Quang Tích ở Hải Đội 2 Zuyên Phòng.
 
PCF của Tích đi tuần gặp ngày biển động mạnh nên quyết định bỏ neo tránh sóng tại làng chài lưới Nhơn Lý ở phía Bắc Qui Nhơn. Sau khi phân chia nhân viên canh gác, vì thời tiết nóng bức Tích và vài nhân viên nằm ngủ ở boong trước. Cố vấn Mỹ và vài người khác ngủ ở boong sau. Riêng Cơ ngủ ở trên giường ngay cạnh phòng ăn.
 
Khoảng 4 giờ sáng PCF bị nổ tung và chìm rất lẹ, người lính đang phiên chỉ vắn tắt radio về Trung Tâm Hành Quân  : “May Day, May Day, tàu chìm trước làng Nhơn Lý” là nước đã ùa vào đẩy anh ra khỏi cửa phòng lái. May mắn cho phần lớn thủy thủ đoàn ngủ trên boong nên sức nổ hắt họ xuống biển không chết.

Nhưng lại thật xui xẻo cho bạn Cơ ngủ đúng ngay chỗ Việt Cộng đặt mìn phía dưới lườn tàu nên chết ngay, xác anh bị bắn ra khỏi tàu chìm xuống đáy biển. Các toán người nhái chia nhau lặn tìm mãi vẫn không thấy xác.
 
Qua ngày thứ hai tôi và Nghiêm Doãn Minh được lệnh chở hai toán người nhái đi tìm xác Cơ. Mới 8 giờ sáng hai chiếc PCF đã neo gần chỗ tàu chìm. Các người nhái lại thay nhau lặn tìm xác, đến 5 giờ chiều Trung Tá Quí, chỉ huy trưởng Hải Đội trên chiếc PCF soái đỉnh của Minh trở về căn cứ, còn tôi  vẫn ở lại với PCF 3858 để các người nhái tiếp tục công việc.
 
Khi người nhái báo cáo không còn thấy đường vì trời bắt đầu tối, tôi cho nhổ neo định trở về căn cứ. Đang đứng ở boong sau, thấy trời mưa lâm râm tôi chợt nói thầm:” Bạn Cơ ơi các người nhái lặn tìm bạn mãi vẫn không thấy. Bây giờ tối rồi  phải chở họ về căn cứ không chừng mai tôi lại ra tìm bạn nữa.”

Vừa nói xong tôi thấy bên hữu hạm chừng 20 mét, một vật gì to như con rùa biển nổi lên trôi lại ngay bên hông tàu, tôi chỉ tay và la lên: “này coi cái gì đang tấp lại gần tàu mình”. Một người nhìn kỹ rồi la lên xác của ông Cơ đó trung úy ơi, lập tức hai người nhái nhẩy xuống biển luồn xác Cơ vào bao plastic và kéo lên để ở boong sau.
 
Tôi thấy lạnh toát cả người và nói với nhân viên:
- Trời Trung úy Cơ này linh thiêng quá, tôi vừa nói lời từ giã với anh ấy xong thì xác nổi ngay lên cạnh tàu cho mình vớt về.
Một trung sĩ người nhái nói :
- Thiệt không đó ông thầy ?
Tôi chìa ngay cánh tay ra nói lớn :
- Dóc con mày, coi cánh tay tao còn nổi đầy gai ốc đây nè.
 
Mọi người hết nhìn tay tôi lại nhìn bao xác rồi lặng lẽ bước lẹ vào phòng ngủ và phòng lái phía trước. Tôi cũng đi vào phòng lái báo cáo về trung tâm hành quân đã tìm được xác Cơ. Đại úy Thiện, k15, chỉ thị tôi và toán người nhái sau khi cặp cầu PCF sẽ mang ngay Cơ qua chiếc LCM8 để giao cho vợ Cơ từ Nha Trang đến nhận xác.
 
Chiếc LCM8 vừa ủi bãi Qui Nhơn đã thấy chị Cơ mặc áo đen đang đứng khóc. Tôi bước lại nói:
- chúng tôi xin chia buồn với chị, các người nhái lặn tìm mãi không tìm thấy xác anh Cơ. Mãi đến phút chót cách đây nửa giờ mới tìm ra xác của anh đây.

- Tôi xin cám ơn anh và các người nhái đã quá vất vả
- Chị đừng bận tâm, đó là nhiệm vụ của chúng tôi mà, nhưng có điều cần nói với chị.
- Chi vậy anh ?

- Anh Cơ chết nhằm giờ linh thiêng hay sao ấy, có lúc đã làm tôi sợ đến rùng mình.
- Thật vậy sao anh ?
- Trước khi lái tàu trở về căn cứ tôi có nói nhỏ lời từ giã với Cơ thì xác nổi lên ngay cho chúng tôi đem về giao cho chị đấy.

Anh trung sĩ người nhái đứng bên cạnh lại nói thêm:
- Ông trung úy Cơ này linh thiêng lắm, bà chôn cất đàng hoàng thế nào ông ấy cũng phù hộ cho bà đó
- Dạ, xin cảm ơn các anh.  

2 comments:

  1. CTSQ Phiệt đây. Như vậy là Bạn & Nghiêm Doàn Minh có thời gian đi chung chuyến hải hành ?

    ReplyDelete
    Replies
    1. Bạn Phiệt:
      ND Minh và HX Thụ mỗi người đều là thuyền trưởng mỗi chiếc PCF cùng phục vụ chung HĐ2/ZP ở Qui Nhơn.

      Delete