Saturday, November 27, 2010

Đại tá Hồ Ngọc Cẩn hiển linh tại Washington DC

Đi tá H Ngc Cn hin linh ti Washington DC

July 2009 tôi ngh Little Sàigòn Los Angeles, bn bè cùng khóa gp g huyên thuyên trò chuyn tôi cũng góp phn:

- Ti mình sp by bó hết, sau này bn nào mun gp tôi, Hoa già và các bn 16 cũ ti Niết Bàn thì mi ngày nim 10 ln Nam mô A Di Đà Pht, đ tp thành thói quen luôn mm nim Pht khi sp chết thì Pht A Di Đà s hin ra dn v Niết Bàn.
 
Bn Nguyn Văn Tn cưi ln: tôi thích ung rưu nói chuyn thoi mái vi bn bè còn Niết Bàn thanh tnh quá bun chết.
 
Bn Trnh Xuân Tng: Cn thn nghe Tn đây nếu b DWI, tin pht và tn kém c 12 ngàn đô.
 
Tôi nhìn Tn: Chết đâu có hết, b bn không tin vào chuyn Cơ K17 mà tôi đã đăng trên báo à !!! 
 
Tn tr li: tin ch đ tôi k mt chuyn v mt cu Thiếu Sinh Quân cho bn nghe, đó là đi tá H Ngc Cn đã hin linh ngay ti Washington DC:
 
Là ch tch cng đng Vit Nam vùng DC, Maryland và Virginia nên tôi quyết đnh đt thêm tên đưng VN ti thương xá Eden đ vinh danh đi tá H Ngc Cn, trung tá CS Lê văn Long, HQ thiếu tá Lê anh Tun, sinh viên Trn Văn Bá.  

Trong bui l 30/4 quc hn năm 2006 có nhiu cu Thiếu Sinh Quân tham d và trên bàn th t quc có chưng linh v hình nh to ln ca 9 anh hùng, gm các v trên và ngũ h tưng Nguyn khoa Nam, Nguyn văn Hưng, Trn văn Hai, Nguyn Văn Phú, Lê Nguyên V.

Tiếp theo bài din văn ca tôi, quan khách rt cm đng khi lng nghe đin thoi ca bà H Ngc Cn gi t California ni vi loa phóng thanh đ cm t quí cng đng Washington DC đã vinh danh chng bà. 

Ti đon bà ràng ra khi nh và nhc li chng mình thì bng mt cơn giông ln ni lên làm hình nh các bài vị trên bàn th nghiêng ng.

Kỳ diu thay 8 bc hình ln đu b nm xung ch có hình ca đi tá H Ngc Cn vn đng yên ti v trí gia tiếng nói thn thc ca bà Cn đang vang vang loa phóng thanh. Và có tiếng nói rt ln ca mt ngưi trong ban t chức:

- Ông ch tch ơi, đi tá Cn hin hn v d l.
 
Tôi im lng không biết tr li thế nào, đt nhiên cm thy rùng mình và không gian Washington DC lúc đó như dng li trong giây phút đ chào đón anh linh anh hùng H Ngc Cn ghé thăm…


Viết cho báo xuân 2010 Thiếu Sinh Quân, Nhân Trí Dũng
Nguyễn Văn Tần & Hà  Xuân Thụ

Tài Chí với 3 thế tập đầu tiên 1,2,3

Thân gửi đến quí bạn 3 thế tập đầu tiên của 10 thế tập thể dục Tài Chí (Càn khôn Thập Linh). Vì  giữ gìn sức khỏe là quan trọng nhất cho lứa tuổi chúng ta.








Tuesday, November 23, 2010

Linh thiêng của một bạn khóa 17

Đây là câu chuyện về Tr/úy Cơ, một người bạn Sĩ Quan Hải Quân K17 chết vì mìn nổ của đặc côngViệt Cộng gắn vào đáy tàu PCF khoảng đầu thập niên 70 khi anh là thuyền phó PCF phụ tá cho bạn Trương Quang Tích ở Hải Đội 2 Zuyên Phòng.
 
PCF của Tích đi tuần gặp ngày biển động mạnh nên quyết định bỏ neo tránh sóng tại làng chài lưới Nhơn Lý ở phía Bắc Qui Nhơn. Sau khi phân chia nhân viên canh gác, vì thời tiết nóng bức Tích và vài nhân viên nằm ngủ ở boong trước. Cố vấn Mỹ và vài người khác ngủ ở boong sau. Riêng Cơ ngủ ở trên giường ngay cạnh phòng ăn.
 
Khoảng 4 giờ sáng PCF bị nổ tung và chìm rất lẹ, người lính đang phiên chỉ vắn tắt radio về Trung Tâm Hành Quân  : “May Day, May Day, tàu chìm trước làng Nhơn Lý” là nước đã ùa vào đẩy anh ra khỏi cửa phòng lái. May mắn cho phần lớn thủy thủ đoàn ngủ trên boong nên sức nổ hắt họ xuống biển không chết.

Nhưng lại thật xui xẻo cho bạn Cơ ngủ đúng ngay chỗ Việt Cộng đặt mìn phía dưới lườn tàu nên chết ngay, xác anh bị bắn ra khỏi tàu chìm xuống đáy biển. Các toán người nhái chia nhau lặn tìm mãi vẫn không thấy xác.
 
Qua ngày thứ hai tôi và Nghiêm Doãn Minh được lệnh chở hai toán người nhái đi tìm xác Cơ. Mới 8 giờ sáng hai chiếc PCF đã neo gần chỗ tàu chìm. Các người nhái lại thay nhau lặn tìm xác, đến 5 giờ chiều Trung Tá Quí, chỉ huy trưởng Hải Đội trên chiếc PCF soái đỉnh của Minh trở về căn cứ, còn tôi  vẫn ở lại với PCF 3858 để các người nhái tiếp tục công việc.
 
Khi người nhái báo cáo không còn thấy đường vì trời bắt đầu tối, tôi cho nhổ neo định trở về căn cứ. Đang đứng ở boong sau, thấy trời mưa lâm râm tôi chợt nói thầm:” Bạn Cơ ơi các người nhái lặn tìm bạn mãi vẫn không thấy. Bây giờ tối rồi  phải chở họ về căn cứ không chừng mai tôi lại ra tìm bạn nữa.”

Vừa nói xong tôi thấy bên hữu hạm chừng 20 mét, một vật gì to như con rùa biển nổi lên trôi lại ngay bên hông tàu, tôi chỉ tay và la lên: “này coi cái gì đang tấp lại gần tàu mình”. Một người nhìn kỹ rồi la lên xác của ông Cơ đó trung úy ơi, lập tức hai người nhái nhẩy xuống biển luồn xác Cơ vào bao plastic và kéo lên để ở boong sau.
 
Tôi thấy lạnh toát cả người và nói với nhân viên:
- Trời Trung úy Cơ này linh thiêng quá, tôi vừa nói lời từ giã với anh ấy xong thì xác nổi ngay lên cạnh tàu cho mình vớt về.
Một trung sĩ người nhái nói :
- Thiệt không đó ông thầy ?
Tôi chìa ngay cánh tay ra nói lớn :
- Dóc con mày, coi cánh tay tao còn nổi đầy gai ốc đây nè.
 
Mọi người hết nhìn tay tôi lại nhìn bao xác rồi lặng lẽ bước lẹ vào phòng ngủ và phòng lái phía trước. Tôi cũng đi vào phòng lái báo cáo về trung tâm hành quân đã tìm được xác Cơ. Đại úy Thiện, k15, chỉ thị tôi và toán người nhái sau khi cặp cầu PCF sẽ mang ngay Cơ qua chiếc LCM8 để giao cho vợ Cơ từ Nha Trang đến nhận xác.
 
Chiếc LCM8 vừa ủi bãi Qui Nhơn đã thấy chị Cơ mặc áo đen đang đứng khóc. Tôi bước lại nói:
- chúng tôi xin chia buồn với chị, các người nhái lặn tìm mãi không tìm thấy xác anh Cơ. Mãi đến phút chót cách đây nửa giờ mới tìm ra xác của anh đây.

- Tôi xin cám ơn anh và các người nhái đã quá vất vả
- Chị đừng bận tâm, đó là nhiệm vụ của chúng tôi mà, nhưng có điều cần nói với chị.
- Chi vậy anh ?

- Anh Cơ chết nhằm giờ linh thiêng hay sao ấy, có lúc đã làm tôi sợ đến rùng mình.
- Thật vậy sao anh ?
- Trước khi lái tàu trở về căn cứ tôi có nói nhỏ lời từ giã với Cơ thì xác nổi lên ngay cho chúng tôi đem về giao cho chị đấy.

Anh trung sĩ người nhái đứng bên cạnh lại nói thêm:
- Ông trung úy Cơ này linh thiêng lắm, bà chôn cất đàng hoàng thế nào ông ấy cũng phù hộ cho bà đó
- Dạ, xin cảm ơn các anh.  

Tuesday, November 16, 2010

Bạn Nguyễn văn Tần lừng danh hải ngoại

Thật là thiếu sót nếu tôi không viết về bạn Nguyễn Văn Tần. Anh chẳng những xuất thân từ K16 chúng ta và còn là nhân vật lãnh đạo của 48 cộng đồng Việt Nam tại Hoa Kỳ.
 
Tần thông minh và rất quyền biến lúc còn Trung Úy anh bị phạt nhiều ngày trọng cấm tưởng rằng công danh đi đứt. Nhưng anh lại được Trung Tướng Nguyễn Văn Minh đặc cách thăng cấp đại uý đầu tiên của K16 ngoài mặt trận. Hiện anh là Software Designer cho Bộ Nội Vụ Hoa Kỳ (US Interior Department).
 
Tần ít viết nhưng mồm miệng đỡ chân tay có khả năng ăn nói hay, suy nghĩ lẹ làng chính chắn, có lập trường chống Cộng rất vững chắc cho nên người Việt ủng hộ anh trong chức vụ chủ tịch cộng đồng nhiều năm qua. Tần rất cẩn trọng khi nói chuyện trước công chúng vì có rất nhiều người dèm pha đố kỵ thèm muốn danh tiếng và địa vị như anh.
 
Các bạn chắc vẫn còn nhớ câu chuyện Tần đã giúp một số bạn yêu nước chuyển tiền trợ  giúp đến tận tay hòa thượng Quảng Độ cho dù công an Việt Cộng ngày đêm bao vây Thanh Minh thiền viện. Trong một công tác khó khăn anh đại diện Cộng Đồng Việt Nam ở Hoa Kỳ đã phúng điếu tang lễ Đức Tăng Thống Phật Giáo VN, hòa thượng Thích Huyền Quang, một vòng hoa trang trí bằng cờ vàng ba sọc đỏ của VNCH.  

Bạn nào muốn tiếp xúc với những nhân vật nổi tiếng chống Cộng thì hãy liên lạc với Tần vì uy tín rất lớn của anh. Với bạn bè anh rất cương trực sòng phẳng và không t nan, hết lòng giúp đỡ dù công việc khó khăn.
 
Khóa 16 SQ/HQVN rất hãnh diện có bạn Nguyễn Văn Tần làm chủ tịch Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia tại Hoa Kỳ.

Nguyễn Hoàng Nguyên, nhân vật của năm 2010.

Trong năm 2010 bạn Nguyễn Hoàng Nguyên đã tạo nên hai sự kiện lớn xẩy ra đó là họp khóa 16 tại San Joses và phát hành báo điện tử web 16 để có thể theo kịp với trào lưu tiến bộ của thế giới vi tính.

Sau khi chương trình họp khóa có được ngân quỹ chính thức,  Hoàng Nguyên đã đưa khóa 16 đi nhiều chuyến tàu express nôn ruột, nhiều người lo lắng họp khóa không thành. Diễn đàn 16 trở nên sôi động và nín thở qua những emails xát bằng xà bông đen thẳng tay. Các bạn 16 nhảy vào cứu trợ như Tụng, Hoài, Cương, Sạ, Hạnh, Thụ, Hiệp, Tuân, Lung v.v.. Emails đã gửi về như bươm bướm trong hai mùa Xuân Hè rực rỡ 2010. Kết quả đã tạo thành lần họp khóa thành công nhất chưa từng thấy mà ai cũng có thể xem lại những đoạn Video này  đang lưu giữ trong trang báo điện tử Web 16.

Thành công rực rỡ của họp khóa 16 là do sự hợp tác đa dạng của rất nhiều tài năng khắp nơi như bạn Trần Cao Hoài ở Úc, chị Minh Hương ở Anh Quốc, chị Bích Khuê, MC Bích Nga, MC Cao Đình Cân, Phạm Bách Phi, Phạm Tiến Cương, Trịnh Xuân Tụng, anh chị Trần Bá Hạnh, Nguyễn Văn Lang, anh chị Trần Cao Sạ, Nguyễn Đình Sài, Phạm Vũ Kim, Nguyễn Ngọc Châu v.v.  Và công lao to lớn nhất của họp khóa 2010 được mọi người đồng ý trao cho bạn Nguyễn Hoàng Nguyên.

Say men thành công Nguyễn Hoàng Nguyên đề nghị hủy bỏ báo giấy cổ lỗ xĩ bằng báo điện tử . Kết quả Web 16 ra đời để hòa nhịp với những tiến hóa của khoa học mà chúng ta có thể xem ngay những tin tức và hoạt động của khóa 16 tại www.denhibacgiai.com

Bạn Nguyễn Hoàng Nguyên xứng đáng là nhân vật của K16 trong năm 2010.

Rành rành trước mắt mà vẫn hiểu sai

Một lần Khổng Tử dẫn học trò từ nước Lỗ sang nước Tề .Trong đám học trò đi với Khổng Tử có Nhan Hồi và Tử Lộ là hai học trò yêu của Khổng Tử.

Trong thời Đông Chu, chiến tranh triền miên, chư hầu loạn lạc, dân chúng điêu linh, lầm than đói khổ. Thầy trò Khổng Tử cũng lâm vào cảnh rau cháu cầm hơi, có nhiều ngày phải nhịn đói nhịn khát. Tuy vậy không một ai kêu than, quyết tâm theo thầy đến cùng.

May thay, ngày đầu tiên tới nước Tề, có một nhà hào phú, nghe danh Khổng Tử, đã đem biếu thầy một ít gạo. Khổng Tử liền phân công cho Tử Lộ dẫn các môn sinh vào rừng kiếm rau, còn Nhan Hồi thì đảm nhận việc thổi cơm, một đệ tử đạo cao, đức trọng mà Khổng Tử kỳ vọng nhất.

Sau khi Tử Lộ và đám môn sinh vào rừng kiếm rau, Nhan Hồi thổi cơm ở dưới bếp, Khổng Tử đọc sách ở nhà trên, đối diện với nhà bếp. Đang đọc sách bỗng nghe một tiếng động dưới bếp, liếc mắt nhìn xuống, thấy Nhan Hồi đang mở vung, lấy cơm ăn. Hành động ấy không lọt qua được đôi mắt của vị thầy tôn kính . Khổng Tử ngửa mặt lên trời, thở dài mà than rằng :" Chao ôi! bao nhiêu kỳ vọng ta đặt vào nó, thế là tan tành theo mây khói!".

Sau đó, Tử Lộ cùng các môn sinh từ rừng mang rau về, Nhan Hồi lại luộc rau. Khổng Tử vẫn nằm im, trong lòng đau khổ. Một lát, rau chín, Nhan Hồi và Tử Lộ dọn cơm lên nhà trên, tất cả các môn sinh chắp tay mời thầy dùng cơm.

Khổng Tử ngồi dậy và nói : " Các con ơi, chúng ta đi từ đất Lỗ qua đất Tề, đường xa vạn dậm, thầy rất mừng vì trong hoàn cảnh loạn lạc, dãi nắng dầm mưa, đói khổ như thế này mà các con vẫn giữ được tấm lòng trong sạch, vẫn yêu thương đùm bọc nhau, vẫn một lòng một dạ theo thầy, trải qua bao nhiêu chặng đường đói cơm, khát nước , nay là ngày đầu tiên tới đất Tê, may mắn sao thầy trò ta lại có được một bữa cơm, thầy chạnh lòng nhớ đến quê hương nước Lỗ, nhớ đến cha mẹ thầy, muốm có một bát cơm để cúng cha mẹ, các con thấy có nên chăng ? ".

Các môn sinh chắp tay thưa : " Da thưa thầy, nên ạ ", chỉ có Nhan Hồi đứng lặng im.

Khổng Tử lại nói : "Nhưng không biết nồi cơm này có sạch hay không ? ".

Nhan Hồi thưa :" Dạ thưa thầy, nồi cơm này không được sạch".

Khổng Tử hỏi : "Tại sao ?"

Nhan Hồi thưa : "Khi cơm chín , con mở vung ra xem cơm đã chín chưa, một cơn gió tràn vào, con đậy vung không kịp, con bèn bới lớp cơm bẩn ra, định đổ đi, nhưng nghĩ cơm thì ít, anh em lại đông, nếu đổ đi làm mất một phần ăn, anh em phải ăn ít lại, vì thế con đã mạn phép thầy và tất cả anh em mà ăn trước phần ăn bẩn ấy, còn phần cơm sạch để dâng thầy và các anh em, thưa thầy như vậy là hôm nay con đã ăn rồi, bây giờ con xin phép không ăn cơm nữa, con chỉ ăn phần rau, và thưa thầy, nồi cơm đã ăn trước thì không nên cúng nữa ."

Nghe Nhan Hồi nói xong, Khổng tử ngửa mặt lên trời mà than rằng : "Chao ôi! thế ra ở trên đời này, có những việc chính mắt mình trông thấy rành rành mà vẫn không hiểu được đúng sự thật ! suýt nữa thì ta trở thành kẻ hồ đồ ! "


Kim Dung xạo quá hay làm mê mẩn....


Năm xưa Lương Tử Ông đào sâm trên núi Trường Bạch thấy chó săn và chồn hoang đánh nhau trên mặt tuyết. Con chồn hoang giảo trá đa đoan, săn đông lật tây vô cùng linh động, chó săn nanh móng tuy sắc bén nhưng đánh nhau hồi lâu vẫn không sao thủ thắng. Y nhìn thấy con chồn hoang nhảy nhót, trong lòng chợt ngộ, lập tức không đào nhân sâm nữa, bèn ở lại trong lều tranh trên núi tuyết vất vả suy nghĩ mấy tháng, sáng chế ra bộ Dã hồ quyền pháp. Bộ quyền pháp này lấy bốn chữ Lanh, Nốt, Phác, Diệt làm yếu chỉ, đối phó với cường địch rất phù hợp, trước tiên khiến địch nhân không thể tiến tới cạnh mình, lách phải né trái, sau đó thừa cơ tập kích. Lúc ấy y không dám khinh địch, triển khai lộ quyền pháp ấy, chưa tấn công đã né tránh, trong khi ngã có ẩn việc nhảy xổ vào đánh nhau với Quách Tĩnh. Bộ quyền pháp ấy chiêu số rất quái dị, Quách Tĩnh chưa từng thấy qua, nghĩ thầm:

- Lạc anh thần kiếm chưởng của Dung nhi hư chiêu tuy nhiều nhưng rốt lại hoặc năm hư một thực, hoặc tám hư một thực, còn quyền pháp của lão già này lại toàn là hư chiêu, không biết định giở trò cổ quái gì đây?

Lúc ấy bèn theo lời Hồng Thất công chỉ điểm cách thức ngày trước, bất kể chiêu số của địch nhân biến hóa đa đoan thế nào, mình cứ đem Hàng long thập bát chưởng đánh ra. Hai người qua chiêu một lúc, các cao thủ nhìn thấy đều thầm lắc đầu, nghĩ: 

- Lương lão quái rốt lại là chưởng môn một phái mà sao động thủ với một gã tiểu tử hậu sinh lại toàn tránh né, không dám thẳng thắng đánh ra một chiêu?

Lại qua vài chiêu, chưởng lực của Quách Tĩnh đã ép y càng lúc càng lùi về phía sau, nhìn thấy đã sắp rơi xuống nước. Lương Tử ông thấy Dã hồ quyền pháp không thể thủ thắng, muốn đổi dùng quyền pháp khác nhưng bị chưởng lực của Quách Tĩnh bao trùm, làm sao rảnh tay mà xuất thủ? Trong tiếng chưởng vù vù, chỉ nghe Hồng Thất công kêu lên: 

 - Xuống đi thôi!

Quách Tĩnh dùng một chiêu Chiến long tại dã, cánh tay trái quét ngang ra. Lương Tử ông hoảng sợ kêu lớn một tiếng, thân hình không tự chủ, ngã ra ngoài mạn thuyền.

Mọi người sau lúc kinh hoàng cùng nhìn về phía Lương Tử ông rơi xuống. Chỉ thấy dưới biển có người hô hô cười lớn, Lương Tử ông đột nhiên bay lên, bùng một tiếng rơi xuống sạp thuyền, bò mấy cái vẫn không đứng lên được.
Lần này mọi người còn kinh ngạc hơn, chẳng lẽ nước biển lại có thể hất y bắn trở lên? Tất cả đều khom người cúi đầu nhìn dọc theo mặt nước dưới thuyền. Chỉ thấy một ông già râu tóc bạc trắng xông đông lướt tây trên mặt biển, mau lẹ phi thường, lại ngưng thần nhìn kỹ, té ra y cưỡi trên lưng một con cá mập lớn, giống như cưỡi ngựa rong ruổi trên đất liền. Quách Tĩnh vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, cất cao giọng gọi:
- Chu đại ca, ta ở đây?
Ông già cưỡi cá mập ấy đúng là Lão Ngoan đồng Chu Bá Thông. Nghe tiếng Quách Tĩnh gọi, lớn tiếng reo mừng, đánh vào cạnh mắt phải con cá mập một quyền, con cá lập tức vòng qua bên trái bơi tới gần thuyền. Chu Bá Thông kêu lên: 

 - Quách huynh đệ phải không? Ngươi khỏe chứ? Phía trước là một con cá kình, ta đuổi theo đã một ngày một đêm, bây giờ phải đuổi tiếp, xin chào nhé.

 - Đại ca mau lên đây, ở đây có rất nhiều người xấu đang hà hiếp đệ đây.
Chu Bá Thông tức giận nói: 
-       Có chuyện ấy à?

Tay phải kéo một cái gậy không biết là gì đó trong miệng con cá mập, tay trái nắm lấy một thanh gỗ phòng va đập trên mép thuyền kéo một cái cả người lẫn cá vọt lên khỏi mặt nước, bay qua đầu mọi người rơi xuống sạp thuyền, quát lớn: 

    - Người nào dám to gan, dám hà hiếp nghĩa đệ của ta?
Người trên thuyền ai cũng kiến văn rộng rãi, nhưng nhìn thấy ông già tóc bạc này xuất hiện kỳ quái như thế, người nào cũng trợn mắt ngây người, ngay cả Hồng Thất công và Âu Dương Phong cũng vô cùng kinh ngạc. 
    
Chu Bá Thông nhìn thấy Hoàng Dung cũng cảm thấy lạ lùng, bèn hỏi: 
    
- Tại sao ngươi cũng ở đây?

Hoàng Dung cười nói: 
   
 - Phải đấy, ta tính là hôm nay ngươi sẽ tới đây, nên tới trước để chờ ngươi. Ngươi mau dạy ta cách cưỡi cá mập đi.
Chu Bá Thông cười nói: 
    
- Được, để ta dạy ngươi.

Hoàng Dung nói: 
   
 - Ngươi cứ đánh hết bọn người xấu này rồi hãy dạy.
Chu Bá Thông đưa mắt quét qua mọi người trên sạp thuyền, nói với Âu Dương Phong: 
   
 - Ta nói người khác thì không dám lếu láo như thế, quả nhiên lại là thằng già nhà ngươi.
Âu Dương Phong lạnh lùng nói: 
  
  - Một người nói ra không giữ lời, cho dù có sống thừa trên đời cũng khiến hảo hán trong thiên hạ cười cho.

Chu Bá Thông nói: 
    
- Không sai chút nào. Người ta làm chuyện bậy bạ gì cũng được, nhưng nói ra như đánh rắm thì phải phân biệt cho rõ ràng, đừng để người ta nghe vào tai, không biết là thanh âm là trên miệng phát ra hay là công phu từ hạ bàn phát ra. Ta đang muốn tìm ngươi tính sổ, ngươi ở đây thì hay lắm. Lão khiếu hóa, ngươi là người làm chứng, đứng ra nói vài câu công đạo đi. Hồng Thất Công nằm trên sạp thuyền cười một tiếng. Hoàng Dung nói: 

    - Lão Độc vật gặp nạn, sư phụ ta chín lần cứu mạng cho y, nào ngờ y lòng lang dạ thú, lại đánh sư phụ ta bị thương, điểm huyệt của ông.

Hồng Thất công cứu mạng Âu Dương Phong trước sau chỉ có ba lần, Hoàng Dung lại nói tăng lên gấp ba, Âu Dương Phong cũng không thể phân trần về chuyện ấy, chỉ đành trợn mắt im lặng.
Chu Bá Thông cúi xuống vuốt vào hai huyệt Khúc trì và Thông tuyền của Hồng Thất công. Hồng Thất công nói: 

    - Lão Ngoan đồng, không được đâu.
Nguyên là Âu Dương Phong dùng thủ đoạn điểm huyệt rất âm độc ngoài y và Hoàng Dược Sư hai người thì thiên hạ không ai giải huyệt được. Âu Dương Phong lại càng đắc ý, nói: 

    - Lão Ngoan đồng, ngươi có bản lãnh thì giải huyệt cho y đi.
Hoàng Dung tuy không biết giải huyệt, nhưng biết công phu về môn điểm huyệt này, chẩu chẩu môi nói: 

    - Cái đó có gì là lạ? Cha ta chẳng cần phí một chút sức lực, cũng có thể giải khai môn Thấu cốt đả huyệt pháp này.

Âu Dương Phong nghe nàng nói tới tên Thấu cốt đả huyệt pháp, nghĩ thầm con nha đầu này gia học uyên uyên, kể ra cũng có kiến thức, lập tức không đếm xỉa gì tới nàng, nói với Chu Bá Thông: 

    - Ngươi đã thua rồi, tại sao lại nói không bằng đánh rắm thế? 
 
Chu Bá Thông khịt mũi nói: 
   
 - Đánh rắm à? Thối thật, thối thật! Ta đang muốn hỏi ngươi chúng ta đánh cuộc là ai thua vậy?

Âu Dương Phong nói: 
    
- Ở đây ngoài gã tiểu tử họ Quách và con nha đầu kia thì đều là các anh hùng hào kiệt thành danh trong võ lâm, ta nói ra để mọi người công bình phán xét.

Bành Liên Hổ nói: 
    
- Hay lắm, hay lắm. Xin Âu Dương tiên sinh nói ra đi. 

 Âu Dương Phong nói: 
   
 - Vị Chu Bá Thông Chu lão gia phái Toàn Chân này được người giang hồ gọi là Lão Ngoan đồng, thân phận không nhỏ, chính là sư thúc của bọn Khu Xử Cơ, Vương Xử Nhất trong Toàn Chân thất tử.

Chu Bá Thông mười mấy năm nay ở trên đảo Đào Hoa, trước đó võ nghệ chưa phải đã thật cao cường, ngoài tính nết bướng bỉnh nghịch ngợm cũng chưa làm việc gì lớn lao nên không có tên tuổi gì lắm trên giang hồ. Nhưng mọi ngươi thấy y cưỡi cá mập trên biển, thần thông quảng đại, quả thật không phải tầm thường, té ra là sư thúc của Toàn Chân thất tử, chẳng trách gì cao cường như thế, đều hạ giọng bàn với nhau mấy câu. Bành Liên Hổ nghĩ tới cái hẹn trên lầu Yên Vũ ở Gia Hưng ngày rằm tháng tám, nghĩ thầm nếu bọn Toàn Chân thất tử mà được quái nhân này giúp đỡ thì càng khó đối phó hơn, bất giác thầm lo lắng.
 
Âu Dương Phong nói: 
    
- Vị Chu huynh này bị cá mập vây khốn dưới biển, huynh đệ cứu y thoát chết. Ta nói bầy cá mập này có đáng gì, chỉ cần nhấc tay một cái là có thể giết sạch cả bầy. 

 Chu Bá Thông gật đầu lia lịa nói: 
  
  - Mấy câu ấy rất đúng. Đánh cuộc thế nào ngươi nói cho mọi người nghe đi.

Âu Dương Phong nói: 
   
 - Đúng thế, ta nói nếu ta thua thì ngươi bảo ta làm gì ta cũng phải làm, còn nếu không chịu làm thì nhảy xuống biển để nuôi cá mập. Ngươi thua cũng thế, có đúng không? 

 Chu Bá Thông lại gật đầu lia lịa, nói: 

    - Đúng, đúng, không sai chút nào. Về sau thế nào? 
 
Âu Dương Phong nói: 
    
- Cái gì? Về sau thì là ngươi thua. 
 
Lần này thì Chu Bá Thông lắc đầu lia lịa, nói: 
   
 - Sai rồi, sai rồi, người thua là ngươi chứ không phải là ta. 
 
Âu Dương Phong tức giận hỏi:

- Nam tử hán đại trượng phu nói ra há lại có thể đổi trắng thay đen, ăn không nói có à? Nếu ta thua thì tại sao ngươi nhảy xuống biển tự tử?  
Chu Bá Thông thở dài nói: 
   
 - Đúng thế, vốn là ta cũng nghĩ Lão Ngoan đồng xúi quẩy, bị thua dưới tay ngươi, nào ngờ rơi xuống biển rồi, ông trời cho ta gặp được một chuyện mới biết là Lão Độc vật ngươi thua, còn Lão Ngoan đồng ta thì thắng.

Âu Dương Phong, Hông Thất công, Hoàng Dung cùng đồng thanh hỏi: 
  
  - Chuyện gì thế?

Chu Bá Thông khom lưng một cái, tay trái rút cây côn gỗ chống trong miệng con cá mập, chỉ con cá nói: 
   
 - Cứ nhìn vào con cá mà ta cưỡi đây, Lão Độc vật ngươi nhìn cho kỹ, đây là khúc gỗ mà thằng cháu bảo bối của ngươi chống vào miệng nó, có đúng không?

Hôm ấy Âu Dương Khắc dùng kế độc, lấy côn gỗ chống vào miệng con cá mập, muốn cho giống cá tham ăn nhất trong biển phải chết đói, chuyện đó thì Âu Dương Phong chính mắt nhìn thấy. Bây giờ nhìn thấy con cá mập lớn và hình dạng cây gỗ, cho tới mép con cá bị lưỡi câu xé rách vẫn còn vết sẹo, nhớ ra quả nhiên là con cá mập hôm trước thả xuống biển, bèn nói: 
   
 - Vậy thì sao? 
 
Chu Bá Thông vỗ tay cười nói: 
  
  - Vậy thì là ngươi thua. Chúng ta đánh cuộc là ngươi giết sạch bầy cá mập, nhưng còn con khốn này lại nhờ phúc của cháu ngươi, không ăn được thịt cá mập, không bị trúng độc đã còn lại một con thì há không phải Lão Ngoan đồng ta thắng à?

Nói xong hô hô cười rộ. Âu Dương Phong biến sắc, không nói được tiếng nào.

Quách Tĩnh mừng rỡ nói: 
   
 - Đại ca, vậy mấy hôm nay ngươi ở đâu? Ta nhớ ngươi muốn chết.

Chu Bá Thông cười nói: 
   
 - Ta mới chơi đùa rất thú vị. Ta nhảy xuống biển, không bao lâu thì thấy con cá này dưới biển trồi lên thở, giống như đang có chuyện rất buồn bực. Ta nói: Cá mập ơi cá mập, ngươi và ta hôm nay có thể nói là đồng bệnh tương lân đấy! Ta bèn nhảy lên lưng nó. Con ngu ngốc này lập tức lặn xuống, ta chỉ đành nín hơi, hai tay ôm chặt lấy đầu nó, giơ chân đá liên tiếp vào bụng nó, may mà nó lại trồi lên trên mặt nước, không chờ ta hít được tới hơi thứ hai, con khốn này lại lặn xuống nước. Ca ca ngươi đánh nhau với nó suốt nửa ngày, nó mới ngoan ngoãn nghe lời, ta muốn đi về phía đông thì nó đi về phía đông, ta muốn đi về phía bắc thì nó không dám đi về phía nam.

Nói xong vỗ nhẹ vào đầu con cá mập, có vẻ rất đắc ý. Người cảm thấy chuyện này hay nhất là Hoàng Dung chỉ nghe tới mức hoa cả mắt, nói: 
    
- Ta ở trên biển đùa giỡn bấy nhiêu năm, sao không nghĩ ra trò chơi thú vị này nhỉ, thật là ngốc quá! Chu Bá Thông nói: 
   
 - Ngươi xem miệng nó đầy răng, mà lại sắc bén như dao, nếu không phải bị cắm cây côn gỗ trong miệng thì ngươi dám cười nó không?

Hoàng Dung nói: 
    
- Trong bấy nhiêu ngày ngươi đều cưỡi trên lưng nó à? 

 Chu Bá Thông nói: 
   
 - Chứ không phải sao? Bản lĩnh bắt cá của ca ca ngươi rất cao cường. Bọn ta mà thấy cá là nó bơi đuổi theo, ta một quyền một chưởng gì đó đánh chết, một con có mười phần thì ta ăn không hết một phần, con khốn này ăn hơn chín phần.
Hoàng Dung sờ sờ bụng con cá, lại hỏi: 
   
 - Ngươi đem cá chết bỏ vào bụng nó à, nó không nhai mà nuốt được sao? 

 Chu Bá Thông nói: 
  
  - Biết ăn là được rồi. Có một lần hai bọn ta đuổi theo một con mực lớn....

Tuesday, November 9, 2010

Tài hoa Nguyễn Lương Thuật và tri kỷ Bích Khuê

Trong khóa 16 ai cũng biết Nguyễn Lương Thuật đẹp trai và phong trần, với bước nhẩy Bebop tuyệt vời mà không ai trong khóa có thể sánh nổi.

Thuật cực kỳ thông minh và nghệ thuật ăn nói lại càng xuất xắc đến nỗi đầu thập niên 70 Chỉ Huy Trưởng Hải Đội 2 Zuyên Phòng là Trung Tá Quí rất trọng dụng nên không phải cực khổ lái tàu đi tuần tiểu như tôi và các thuyền trưởng PCF khác. Muốn tìm hiểu thêm về Thuật có lẽ bạn phải hỏi đến anh Trịnh Như Toàn (K15) hoặc chị Bích Khuê, phu nhân của anh Thuật, may ra mới biết thêm được phần nào nữa những tài năng đa diện của anh.

Bên cạnh là hình kỷ niệm Thuật và Bích Khuê khi họp khóa 2004 mà tôi vẫn còn lưu giữ trong hardisk.

Bạn Nguyễn Lương Thuật xứng đáng là đệ nhất tài hoa của K16.

Hà Xuân Thụ
9 Nov 2010.