Vùng trời ngày đó
Tình hình tháng
3/75 tại Vùng Trời Hỏa Tuyến
T.HG@SONGCHUY & Hà X Thụ
Vùng I Chiến Thuật , miền Địa Đầu Giới Tuyến , còn được
mệnh danh là Vùng Hỏa Tuyến. Đà Nẵng là thành trì cuối cùng dưới con mắt người
dân Vùng I Chiến Thuật.
Mất phi trường Đà Nẵng thành phố cũng mất
theo. Tất cả dân quân thuộc Quân Khu I từ các nơi kéo về Đà Nẵng coi như không
còn đường thoát... Phương tiện eo hẹp của Hải Quân Vùng I Duyên Hải được dành
ưu tiên cho hai đơn vị Dù & TQLC.
Hơn 5 giờ chiều 29/3/75 , còn một chiếc trực thăng cuối
cùng mang số 107 cất cánh rời kho dầu ở cuối đường Trưng Nữ Vương, Chợ Mới. Hoàn
toàn chấm dứt sự hiện hữu của SĐ I/KQ trên Vùng Trời Hỏa Tuyến , bỏ lại sau
lưng thành phố thân yêu đang âm thầm đi vào bóng đêm của hận thù, kinh hoàng và
sợ hãi....
Những ngày cuối cùng Sư Đoàn I/KQ dồn lại
chỉ còn đủ quân số giữ được PĐ 213 di tản xuống Cần Thơ để sát nhập vào SĐ4/KQ với hai vị chỉ huy mới
là T/tá Huỳnh V.Phố (PĐT) và Th/tá Hiền(PĐP).
Anh em đều chán nản chẳng muốn lãnh tàu HQ thì lệnh đầu
hàng đến ... Mai Côn (xạ thủ 213) đến hỏi
tôi có đi không cho hắn theo? Tôi hoàn toàn không muốn đi tí nào . Vợ chồng
Nguyễn Trà trèo rào vào phi đạo lấy phi cơ , bà xã Trà đang có bầu mà trèo qua
hàng rào lẹ làng...
Tôi chờ Th/tá Hiền về để mượn chìa khóa xe
pick up chở mấy anh em ra bến xe đò đón xe về Sài Gòn để trở về nguyên quán
nhưng chờ mãi không thấy.
Bất chợt Tr/tá Lâm (PĐT 211) đáp ngay bên cạnh cư xá để
bốc chị Lâm lên thế là Duyên kéo Đặng Cường và tôi lên theo ; lòng vẫn đinh
ninh sẽ tìm một nơi nào khác để tử thủ ! ! !
Trên chuyến tàu của tôi có Đại Tá Thiện , Cựu
Tư Lệnh Phó SĐIKQ. Ông mất rất sớm khi mới đặt chân lên đất Mỹ ! Chúng tôi bay
ra Côn Đảo rồi đáp xuống Đệ Thất Hạm Đội ngoài hải phận bắt đầu cuộc đời tỵ nạn...Đúng
một tháng sau khi mất Đà Nẵng , toàn thể Miền Nam
Việt Nam
cũng không còn nữa !
Miền Trung với vẻ đẹp thiên nhiên hùng vĩ của Trường
Sơn cao vút, núi đồi trùng điệp và biển xanh lai láng đã in sâu vào tâm trí tôi
như tấm bản đồ hành quân muôn màu. Và Phi Đoàn 213 như người mẹ hiền ưu ái đã
cho tôi tất cả niềm hãnh diện của một phi công trực thăng, một đời tận hiến cho
Tổ Quốc và Không Gian.
Nhạc sĩ Lam Phương vô cùng ngưỡng mộ các
chiến sĩ Không Quân VNCH anh hùng. Ông sáng tác tuyệt phẩm Vùng Trời Ngày Đó.
Ông viết những câu hát làm rơi lệ biết bao nhiêu người:
Phút sau cùng vì bàng hoàng anh bỏ nước ra
đi. Trên căm hờn giọt lệ tràn anh giã từ quê
hương. Còn không gian còn tổ quốc chúng ta vẫn còn.
No comments:
Post a Comment