Wednesday, November 30, 2011

TẶNG VẬT CỦA TÌNH YÊU

TNG VT CA TÌNH YÊU


Nhng người khách trên xe buýt nhìn vi v thương cm khi người ph n tr xinh đp ln dò lên chiếc xe buýt bng cây gy màu trng. Cô tr tin cho bác tài, và dùng tay dò dm tng chiếc ghế ngi, t t đi xung theo li đi gia xe và tìm được ghế trng bác tài đã nói. Ri cô ngi vào ch, đt chiếc cp lên lòng và chiếc gy da vào chân.

Đã mt năm ri t ngày Susan, khi y mi 30 tui, b mù. Do mt chn đoán y khoa sai lm khiến cô thành khiếm th. Cô đt nhiên rơi vào mt thế gii ti đen, phn n, tuyt vng, ch còn biết thương thân trách phn.

Và cô phi bám cht vào chng cô, Mark. Mark là mt sĩ quan không lc và anh yêu v vi c trái tim bng lòng chung thy: mt tình yêu mãnh lit như 5 năm trước mi yêu nhau.

Khi v b mt th lc, thy cô chìm sâu trong tuyt vng, anh xót thương và quyết đnh giúp v ly li sc mnh cũng như s t tin – nhng gì cô y cn đ có th tìm li s đc lp cho bn thân.

Cui cùng, Susan cm thy cô đã sn sàng tr li làm vic, nhưng cô s đi đến đó bng cách nào? Trước đó cô vn thường đi xe buýt, nhưng bây gi cô quá s nên không th đi li trong thành ph mt mình.

Mark t nguyn lái xe đưa cô đi làm hàng ngày mc dù nơi làm vic ca h hai đu thành ph.Thot đu, điu này an i Susan, và khiến cho Mark thy d chu vì đã làm được vic bo v người v khiếm th ca anh hin gi cm thy bt an trong mi chuyn.

Tuy nhiên, chng bao lâu Mark nhn ra cách sp xếp như thế không n, không giúp được cho Susan t hòa nhp vi hoàn cnh mi. Anh t nh: Susan cn phi đi xe buýt tr li.

Nhưng cô còn quá yếu đui, quá bi quan- cô s phn ng như thế nào vi nhng tình hung trên xe? Đúng như Mark d đoán, Susan kinh hoàng trước ý kiến đi xe búyt như trước. Cô cay đng nói: “ Em mù lòa! Làm sao em biết em đang đi đâu? Em có cm giác anh mun b em.”

Trái tim Mark như v ra khi nghe nhng li này, nhưng anh biết mình phi làm gì. Anh ha vi Susan rng anh s đi xe buýt vi cô mi sáng và mi chiu bao lâu cũng được cho đến khi cô đã quen và t lo liu được.

Qu đúng như vy. Trong sut 2 tun, Mark, mc b quân phc, đi cùng v trên xe buýt đi v mi ngày. Anh dy cô cách da vào các giác quan kia, nht là thính giác, đ xác đnh xem mình đang đâu và làm thế nào đ thích nghi đượcvi hoàn cnh mi.

Anh giúp cô kết bn vi các tài xế xe buýt nhưng người có th trông chng cô và dành cho cô mt ch.Cui cùng, Susan quyết đnh cô đã sn sàng đ t mình đi xe buýt.

Bui sáng th sáu đó, trước khi đi làm, cô vòng tay ôm Mark, người bn đng hành xe buýt, người chng, người bn tt nht đi cô.

Mt cô đm l, nhng git l biết ơn v lòng chung thy, s kiên nhn ca chng cô. Và vì tình yêu ca anh na. Th hai, th ba, th tư, th năm ….

Mi ngày qua đi vi nhng chuyến xe buýt cô t lên xung thành công, và Susan cm thy như chưa bao gi cuc đi chìm trong bóng ti ca cô có th tt hơn. Cô đang làm được vic đó. Cô s t đi làm mt mình.

Sáng th sáu, Susan đón xe buýt đi làm như thường l. Khi cô tr tin vé đ xung xe, bác tài nói: “ Này cháu, bác ghen vi cháu đó”. Susan không chc là bác tài đang nói vi mình.

Xét cho cùng, còn ai trên đi này li đem lòng ganh t vi mt ph n b mù phi vt vã tìm hi vng sng trong mt năm qua? Ngc nhiên, cô hi bác tài : ” Ti sao bác nói bác ghen vi cháu?”

Bác tài đáp: “ Cháu biết đy, sut tun ri sáng nào mt người đàn ông đp trai mc quân phc cũng đng góc đường nhìn cháu xung xe.

Anh y ch đi cháu băng qua đường an toàn ri nhìn cháu đi vào tòa nhà văn phòng. Anh chàng gi cho cháu mt n hôn gió, vy tay chào ri quay đi. Cháu là mt ph n thc may mn.“

Nhng git nước mt hnh phúc tuôn trào trên má Susan. Dù cô không th nhìn thy Mark, cô vn cm nhn s có mt ca anh.

Cô thc may mn, may mn vô cùng. Vì anh đã tng cho cô tng vt quý giá hơn c th giác ca cô, tng vt mà cô chng cn nhìn thy mi tin. Tng vt ca tình yêu đã đem ánh sáng đến soi sáng cho nơi ch có bóng ti ba vây.

Ngun : A Gift of Love

Monday, November 28, 2011

Hà Nội không hòa giải dân tộc

Hà Nội không hòa giải dân tộc

Ngày 7 tháng 10 vừa qua, Hà Nội không chấp nhận tìm kiếm số quân nhân Việt Nam Cộng Hòa mất tích trong chiến tranh, nên Thượng Nghị Sĩ Jim Webb, chủ tịch Tiểu Ban Ðông Á-Thái Bình Dương tuyên bố: Mỹ sẽ ngưng giải ngân khoản tiền viện trợ để tìm kiếm quân nhân mất tích.

Rõ ràng cộng sản Hà Nội vẫn nuôi mối căm thù dai dẳng kể cả đối với người đã chết, đó là một thông điệp công khai, trong khi ngoài miệng họ hô hào “lấy đại nghĩa dân tộc xóa bỏ hận thù.”

Trước đây Tổng Bí Thư Ðỗ Mười kêu gọi hãy quên quá khứ và “hòa hợp” để xây dựng quốc gia. Suốt bài diễn văn Ðỗ Mười đọc trước đại hội người Việt Nam sống ở nước ngoài tổ chức tại Hà Nội, Ðỗ Mười không hề đề cập đến hai chữ “hòa giải.” Và mãi mãi không bao giờ có một tên lãnh đạo cộng sản nói đến hai chữ hòa giải nầy. Phải chăng là một chủ trương cứng rắn vĩnh viễn không đổi thay?

Có 2 điểm mà tin tức gần đây cho thấy Hà Nội công khai thẳng thừng bác bỏ:

- Công khai phổ biến danh sách công chức quân nhân miền Nam đã bỏ mình trong các “trại cải tạo” và chỉ nơi chôn cất họ cho gia đình nạn nhân.

- Cộng sản Hà Nội nên khởi sự hòa giải với và xóa bỏ hận thù với những người đã chết trước khi kêu gọi người sống “lấy đại nghĩa dân tộc xóa bỏ hận thù.”

Lời tuyên bố của Nghị Sĩ Webb nói về người chết, khiến chúng ta phải nhắc tới những chiến sĩ Hải Quân Việt Nam Cộng Hòa đã hy sinh bảo vệ tổ quốc tại đảo Hoàng Sa năm 1974.

Nếu tổ quốc của cộng sản Hà Nội là Việt Nam chứ không phải là Trung Cộng, thì bất cứ ai hy sinh tính mạng mình để bảo vệ sự toàn vẹn lãnh thổ đều là tử sĩ vị quốc vong thân.

Nhưng khi ông LS Cù Huy Hà Vũ đề nghị dựng bia kỷ niệm hai trận đánh Hoàng Sa và Trường Sa, trong đó có 54 tử sĩ VNCH, Hà Nội không nhận.

Rõ ràng hơn nữa là vấn đề “Nghĩa Trang Quân Ðội Biên Hòa.” Hành động đầu tiên là Việt cộng cho giựt sập tượng Tiếc Thương trước cổng.

Sau đó là một sự trả thù man rợ bằng cách dùng súng bắn vào mặt những tấm hình trên mộ bia, hay dùng búa đập phá Thánh giá, bảng tên, đóng đinh vào mắt, v.v..

Tổng số mộ trong nghĩa trang ước khoảng trên 20 ngàn. Nhiều nhân chứng cho biết trên 50% ngôi mộ bị đập phá, nghĩa là phải có một chủ trương, một sự chỉ huy chớ không phải sự nóng giận phá phách của một vài người mà con số lên trên 10 ngàn ngôi mộ.

Trong khi đó, lại có một đội quân canh chừng quản lý và họ xây nhà ở dưới chân nghĩa dũng đài. Cấm không cho thân nhân người chết, hay bất cứ ai, đến tu sửa, thăm nom, nhang khói!

Sự đập phá, cấm đoán cũng chưa thâm độc bằng chủ trương trồng cây, biến nghĩa trang thành một đám rừng hoang của những cây sao, cây dầu, cây muỗng... hiện đã cao hơn mười mấy thước có cây đường kính lên trên 30cm.

Một thời gian xa sau này mồ mả tử sĩ Việt Nam Cộng Hòa sẽ bị rễ cây xuyên qua, đội đất, nứt vỡ đổ nát. Nơi đây sẽ là một bãi tha ma giữa rừng.

Ðó là sự trả thù đầy thú tánh, ngược với tập tục và truyền thuyết ông bà mình để lại: là sự đại kỵ khi mồ mả của ông cha bị rễ cây đâm xuyên thì gia đình xào xáo, con cháu không thể phát đạt.

Có ai thấy một “nghĩa trang liệt sĩ” nào của Việt cộng được trồng cây rậm rạp đâu? Có ai thấy một nghĩa trang nào trên thế giới trồng cây như đám rừng không? Thì đây là một chủ trương tàn ác, giả mạo, kém văn minh của bọn người mất nhân tính.

Khi ông Nguyễn Cao Kỳ xin cho phép tu sửa nghĩa trang quân đội, ông được hứa hẹn, nhưng thực tế cộng sản đã cho ông ăn bánh vẽ!

Sự kiện đó là một bằng chứng, lằn ranh Quốc-Cộng được tô đậm thêm bằng sự căm thù vĩnh viễn. Cộng sản Hà Nội đối với người chết là như vậy nói chi đến người còn sống.

Theo tập Hồ Sơ WikiLeaks, mà công ty Người Việt ấn hành bản Việt ngữ trong tuần nầy, Nguyễn Tấn Dũng, lúc đó là phó thủ tướng, đã gặp Ðại Sứ Burghardt. Ông đại sứ đề nghị Hà Nội cho Phó Tổng Thống Nguyễn Cao Kỳ về thăm quê hương.

Nguyễn Tấn Dũng giận dữ trả lời rằng các viên chức cũ Sài Gòn là “tội đồ” sẽ không bao giờ được chào đón trở về. Ðại Sứ Burghardt tiếp tục yêu cầu Hà Nội cấp chiếu khán cho ông Kỳ về Việt Nam để biểu hiện một sự giải hòa.

Chuyến đi của Phó Tổng Thống Nguyễn Cao Kỳ được truyền thông báo chí trong nước quảng bá rầm rộ và bị phê phán gắt gao ở hải ngoại.

Rò rỉ của WikiLeaks chứng minh thái độ căm thù oán hận của Nguyễn Tấn Dũng nay là thủ tướng cầm đầu chính phủ Hà Nội, dư luận cho rằng trên thực tế ông có quyền lực nhứt, trên cả tổng bí thư và chủ tịch nước.

Ðến lượt nhóm Quốc Gia Nghĩa Tử Heritage, do Thiếu Tướng Kỳ khuyến khích, về Việt Nam với sự nhiệt tình và hăng hái làm đơn công khai xin phép được tu sửa mồ mả ông cha.

Họ liền bị Hà Nội dùng “chiến thuật đưa đẩy” từ phó chủ tịch tỉnh Bình Dương sang quận Dĩ An, rồi qua ban quản trị nghĩa trang, tại đây người ta lại chuyển về tỉnh Bình Dương và cuối cùng sau ba năm trời theo dõi hầu hạ, bà phó chủ tịch quận Dĩ An cho biết Trung Ương không đồng ý.

Những sự kiện trên đây đủ cho thấy cộng sản Hà Nội tô đậm lằn ranh Quốc-Cộng bằng căm thù hằn học. Không khi nào trong đầu họ có ý nghĩ “hòa giải.”

Họ hô hào “hòa hợp” bởi vì họ cần những tay sai, hay những hạng người có tư thế đánh bóng chế độ như hàng thần lơ láo Nguyễn Cao Kỳ làm trung gian hòa giải theo đề nghị của người Mỹ.

Người Mỹ không bao giờ hiểu được sự thâm độc và tráo trở của cộng sản Bắc Việt nói riêng và cộng sản quốc tế nói chung.

Cộng sản Hà Nội hãy hòa giải hòa hợp trước tiên với toàn dân trong nước, đang căm thù chế độ các ông. Hòa giải với công nhân đang bị bóc lột, lương không đủ sống.

Hòa giải với dân oan bị cướp nhà cướp đất không còn cách sinh nhai. Hòa giải với các tôn giáo bị bách hại, đàn áp, cấm đoán.

Hòa giải với trí thức bất mãn, đảng viên thức tỉnh, với dân nghèo than oán. Trước khi Hà Nội hô hào: “Lấy đại nghĩa dân tộc xóa bỏ hận thù” với chúng tôi các viên chức chế độ Việt Nam Cộng Hòa.

Cũng như cựu bộ trưởng Xã Hội VNCH, ông Phó Bá Long, năm 1992 về dự đại hội, xin Hà Nội ban ơn Ðại Xá cho những người của chế độ cũ. Nếu ông xét mình có tội thì hãy xin ơn đại xá cho ông.

Còn toàn thể quân dân cán chính Việt Nam Cộng Hòa, không có tội lỗi gì cả. Chúng tôi hãnh diện đã tham gia chống cộng sản Bắc Việt vì họ vâng lệnh Bắc Kinh làm nghĩa vụ quốc tế đánh chiếm miền Nam và đang dâng, bán cho quan thầy Trung Quốc.

Chúng tôi, đã lãnh hội triệt để chính sách nhất quán của đảng và nhà nước của các ông là “căm thù dai dẳng” đối với người đã chết! Vậy thì chúng tôi những người còn sống, sẽ không khi nào đề cập đến những chữ “Hòa Giải Dân Tộc” nữa.

Trái lại chúng tôi kêu gọi toàn dân bằng mọi cách “hóa giải” độc tài cộng sản, đoàn kết dân tộc để xây dựng lại đất nước và chống giặc Tàu cộng xâm lăng.

Võ Long Triều
23 November 2011


Saturday, November 26, 2011

Chuyện dài Việt...khều.

Chuyện dài Việt...khều.

Câu chuyện thứ nhất:

Vợ chồng anh chị Quyền được nhiều người biết đến như là một trong những cặp vợ chồng đạo đức nhất trong một Giáo Xứ Việt-Nam tại một tiểu bang, đứng vào hạng thứ nhì có đông người Việt cư ngụ. Anh chị chưa bao giờ bỏ Lễ ngày Chủ Nhật và những ngày Lễ buộc. Đã thế anh chị còn luôn luôn sốt sắng tình nguyện tham gia đắc lực vào những công tác của giáo xứ mỗi khi Cha Chánh Xứ hoặc Hội Đồng Điều Hành Giáo Xứ yêu cầu.

Ngay khi nghe tin anh Quyền sắp sửa đi một mình về Việt-Nam 3 tuần lễ để thăm nom Mẹ già, Cha Chánh Xứ liền nhờ một giáo dân nhắn tin cho chị Quyền biết là Cha muốn gặp chị càng sớm càng tốt tại văn phòng giáo xứ, để Cha có chuyện cần muốn nói với chị.

Vừa mới nhận được lời nhắn tin này, chị tức tốc đển gặp Cha Chánh Xứ và được Cha khuyên bảo chị là: Cha được biết tin anh Quyền, chồng của chị sắp sửa đi về Việt-Nam thăm Mẹ già của anh mà không có chị đi cùng. Vì quí mến gia đình anh chị và các cháu như người thân trong nhà, nên Cha thành thật khuyên chị nên đi cùng với anh ấy thì tốt hơn.

Riêng Cha biết, có một số người đạo đức, hiền lành, chân thật, giàu tình thương người nghèo khổ như chồng của chị và cũng ở tuổi trung niên như anh ấy, đi về Việt-Nam một mình trong lúc này, dễ bị người ta dụ dỗ đi vào con đường tình ái lắm, nên tránh trước những cạm bẫy này vẫn tốt hơn.

Lẽ dĩ nhiên, không phải tất cả mọi người nào, khi đi về Việt-Nam một mình, cũng sẽ dễ bị sa vào những cạm bẫy tội lỗi hay bị cám dỗ đâu, vì mục đích về và hoàn cảnh về của mỗi người mỗi khác nhau, chúng ta không thể vơ đũa cả nắm như thế được. Tuy nhiên, các vị tiền nhân thường nói:

“Có đứng trước hang cọp một mình, mới biết mình sợ hay không sợ cọp”.

Câu nói này rất đúng trong nhiều trường hợp, và nếu không cần thiết phải đứng trước hang cọp, thì chẳng nên thử thách đứng trước hang cọp làm gì và nếu cần phải đứng trước nó, thì nên rủ thêm nhiều người cùng đứng chung với nhau, vì cọp trong thấy nhiều người, sẽ làm cho nó hoảng sợ, không dám bò ra khỏi hang, thế là mọi người được an toàn sinh mạng.

Đấy chị xem, ngay trong giáo xứ của chúng ta, đã có một vài cặp vợ chồng rất thương yêu nhau như cá với nước, như chim liền cánh, như cây liền cành; nhưng sau những chuyến du lịch ngắn hạn hay dài hạn của một số ít người chồng về Việt-Nam một mình, khi quay trở về Hoa Kỳ, vì vô tình hay cố ý, họ đã bỏ quên con tim của họ ở Việt-Nam với Bồ Nhí, chỉ còn mang theo thân xác không hồn về với vợ con, và sau một thời gian, người vợ chịu không nổi cảnh quạnh hiu, cô đơn trong tâm hồn, mà vẫn phải sống chung với người chồng đêm ngày chỉ mơ tưởng đến bồ nhí ở quê nhà, thậm chí có những đêm người vợ nằm bên cạnh chồng, nghe thấy chồng mình nằm mơ gọi rõ tên bồ nhí và chồng mình bây giờ chẳng khác gì như một người máy robot không có trái tim, vì trái tim đã bỏ quên ở quê nhà rồi, nên người vợ đành phải nuốt những giọt nước mắt đắng cay, để ca khúc chia ly với chồng.

Nghe xong lời khuyên bảo của Cha Chánh Xứ, chị đáp: Vâng, trước tiên con xin hết lòng cám ơn những lời chỉ bảo thật hữu ích của Cha dành cho con và con cũng xin thành thật trình bầy ý nghĩ của con với Cha là: Nếu người chồng nào đã mang bản chất ăn chơi bay bướm, dù ở bất cứ nơi nào hay dù có mặt người vợ ở bên cạnh mình đi chăng nữa, thì tính nào tật ấy, họ vẫn tìm đủ mọi cách che đậy, để thỏa mãn tính ăn chơi bay bướm của họ.

Như Cha vừa nói, chồng con là người đạo đức, hiền lành chân thật, chỉ biết làm việc siêng năng, săn sóc cho vợ cho con tối ngày, nên con nhận thấy không cần thiết cho con phải đi theo anh ấy về Việt-Nam làm gì, trước là để anh ấy có nhiều thì giờ riêng tư tâm sự và săn sóc Mẹ già của anh ấy, sau là để cho con tiết kiệm được tiền bạc, không phải mua vé máy bay, cộng thêm với  những chi phí tốn kém khác cho riêng con nếu con đi theo anh ấy, rồi lại phải đem gửi 2 đứa con gái còn nhỏ tuổi của chúng con cho bà ngoại của chúng trông nom săn sóc.

Khoảng 7 tháng sau ngày chồng chị từ Việt-Nam trở về Hoa Kỳ, vào một hôm, chị đem giặt quần áo dơ bẩn của chồng, tình cờ chị bắt gặp một lá thư ở trong túi quần, gửi cho chồng chị từ Việt-Nam qua địa chỉ hộp thư riêng của chồng chị tại ty bưu điện, mà từ trước tới nay chị không hề hay biết điều này, chị vội mở lá thư ra đọc:

Anh Quyền yêu quí nhất đời của em, em vui sướng báo cho anh biết một tin mừng là ngày hôm qua, em đi khám thai lần thứ hai, bác sĩ cho em biết kết quả khám nghiệm bào thai lần trước, là em sẽ sanh con trai. Thế là anh hoàn toàn được toại nguyện theo ý anh mong muốn bấy lâu nay nhé, mà anh đã nói với em là làm sao em đẻ đứa con trai cho anh, để nó nối dõi tông đường giòng tộc họ nhà Trần của anh nhé, vì anh chỉ có 2 đứa con gái trong khi vợ anh đã cai đẻ, không thể nào có bầu được nữa.

Đọc tới đây, chị bị hoa cả hai mắt, hai tay run lên cầm cập như đang lên cơn sốt rét ngã nước, không cầm nổi lá thư, tim chị như ngừng đập và cảm thấy khó thở, ngồi xuống sàn nhà bất động trong vài phút, rồi chị lấy lại sự bình tĩnh để đứng lên. Chị nhớ lại những lời khuyên bảo của Cha Chánh Xứ thì đã quá muộn và chị chỉ còn biết đấm ngực kêu to lên một mình: Lỗi tại tôi, lỗi tại tôi, lỗi tại tôi mọi đàng. Nếu tôi chịu nghe lời khuyên bảo của Cha Chánh Xứ thì đâu có ra nông nỗi này.

Thế mới biết con người đạo đức, chân thật, hiền lành như chồng của chị lại vẫn bị sa trước cám dỗ, cũng chỉ vì chồng chị đứng trước hang cọp một mình nên mới bị cọp vồ, nhưng chồng chị không chết, mà chị bị chết thay cho chồng, sự việc xẩy ra đúng như lời khuyên bảo dự đoán của Cha Chánh Xứ.
Câu chuyện thứ hai:

Một Việt kiều tuổi trung niên về thăm quê hương, trước là để có dịp thăm hỏi bạn bè thân thiết tại làng xưa xóm cũ, mà ông đã phải bỏ nước ra đi tìm tự do cách đây 25 năm, sau là để được thưởng thức những món ăn đặc sản dân tộc và các loại trái cây tươi ngọt của đồng quê yêu dấu, hơn thế nữa đây lại còn là một dịp may hiếm có trên đời, cho ông được nếm mùi hương thơm ngào ngạt, nặng tình quê hương, với những bông hoa biết nói, tươi thắm đang tuổi xuân thì, mà ước mơ này của ông chỉ có thể thực hiện được tại nơi quê nhà.

Qua sự trung gian giới thiệu của một người quen ông ở cùng xóm và ông đã có dịp được thân quen với một cô gái xinh đẹp, tuổi độ trăng tròn và chỉ vài tiếng đồng hồ nói chuyện với nhau, hai người đã biểu lộ tình cảm mật thiết với nhau, hẹn hò gặp lại nhau tại một khách sạn 3 sao trong ngay đêm hôm đó.

Thế rồi trong lúc hai bên sắp sửa bắt đầu nhập cuộc giao hòa tình yêu hiệp nhất, thì đùng một cái, ông nghe thấy có tiếng gõ cửa phòng, ông tức tốc mặc quần áo vào, đứng dậy bước ra khỏi giường để đi mở cửa xem ai, trong khi cô bạn gái của ông vội chùm chăn phủ kín thân thể từ đầu đến chân, nằm im thin thít, bất động như xác chết.

Cánh cửa phòng vừa mở, một chàng thanh niên mặc đồng phục bước vào, đưa ngay cho ông coi một tấm thẻ hành sự ghi rõ tên tuổi và chức vụ là một công an viên.
Anh này nói cho ông biết là ông và cô gái đang nằm trên chiếc giường kia, đã bị bắt quả tang tội mãi dâm, anh ra lệnh cho hai người phải đi theo anh ngay bây giờ, để đến văn phòng cơ quan chính quyền làm việc ngay đêm nay.

Trong khi chờ đợi cô bạn gái mặc quần áo trong buồng tắm, anh công an lấy bút viết ghi ngày tháng năm vào một tờ giấy có in sẵn sự việc xẩy ra, đưa cho ông và yêu cầu ông ký tên vào.

Ông cầm tờ giấy và ông đọc xong, ông trao ngay lại tờ giấy này cho anh công an viên, kèm theo một tờ giấy $100 Mỹ kim tiền mặt, để yêu cầu anh bỏ qua sự việc này, nhưng anh từ chối không nhận và bảo ông nếu muốn thế thì ít nhất phải đưa thêm $400 Mỹ kim nữa mới đủ, bằng không, ông và cô gái kia phải đi theo anh ta ngay, anh không thể chờ đợi lâu thêm nữa. Ông biết tình trạng của ông như con cá đang nằm trên thớt nên ông móc ví lấy ra thêm $400 đồng nữa cho xong chuyện.

Vì sợ tên công an này sẽ báo hiệu cho tên công an khác quay trở lại nữa, thì ông sẽ lại phải tốn thêm tiền cho nó, hơn thế nữa, để đề phòng tình trạng Thường Trú Nhân của ông không bị lôi thôi rắc rối đến pháp luật Hoa Kỳ, vì sắp tới ngày ông phải đáp máy bay trở về Hoa Kỳ, ông liền hối thúc cô bạn gái hãy mau chân cùng ông bước ra khỏi nơi đây, mặc dù ông chưa được sơ múi tí gì mà đã mất toi $500 Mỹ kim rồi. Nhưng ông nghĩ kỹ lại, thà rằng của đi thay người còn tốt hơn gấp triệu lần người đi thay của.

Trước khi chúng tôi tiếp tục trình bày phần kết thúc sự việc xẩy ra của 2 câu chuyện vừa kể trên, chúng tôi  xin rút tỉa một vài yếu tố quan trọng, có liên quan đến vấn đề pháp lý, xẩy ra trong 2 câu chuyện này, đối với pháp luật Hoa Kỳ như sau:

Câu chuyện thứ nhất:
1) Nếu thật sự cô bồ nhí của anh Quyền có bầu và đẻ con và sau khi áp dụng thử  nghiệm DNA để biết chắc là con của anh, theo luật pháp Hoa Kỳ, anh Quyền vẫn phải có trách nhiệm cấp dưỡng tài chánh cho người con ngoại hôn này cho đến khi nó tới tuổi trưởng thành, nhất là Hoa Kỳ và Việt-Nam hiện tại là hai nước có sự bang giao quốc tế được giới hạn với nhau trong một số điều luật đã được hai quốc gia tôn trọng.
2) Vấn đề phạm tội ngoại tình, nhất là trường hợp ngoại tình này cho dù ở quốc ngoại, lại có chứng cớ hiển nhiên là có đúa con riêng, sau khi đã cưới vợ, thì gần hết các tiểu bang của Hoa Kỳ không còn áp dụng luật tội phạm ngoại tình, nhưng khi đơn thỉnh nguyện xin ly dị nhau được đệ nạp tại Tòa, bên phía nguyên cáo chỉ dùng những chứng cớ ngoại tình của bên phía bị cáo, để tranh tụng trước tòa, dành quyền thắng lợi cho mình về phương diện được quyền ưu tiên nuôi dưỡng các con còn nhỏ tuổi, tiền cấp dưỡng hàng tháng cho các con, tiền cấp dưỡng hàng tháng cho người phấu ngẫu nếu có thể, tiền bạc của cải có thể được chia cho bên phía nguyên cáo nhiều hơn bên bị cáo v.v.
3) Nếu mai kia đứa con ngoại hôn khôn lớn, có tên tuổi của người Cha ghi trong giấy khai sanh của đứa bé và có thử máu để biết đích xác là con riêng của mình, thì theo luật Di Trú Hoa Kỳ, người Cha được quyền làm giấy bảo lãnh cho đứa con riêng sang Hoa Kỳ xum họp với người Cha.

Câu chuyện thứ hai:
Ông Việt kiều này nếu bị chính quyền Việt-Nam bắt giam về tội mãi dâm hoặc tội nặng hơn nữa là dụ dỗ gái dưới tuổi vị thành niên vào con đường mãi dâm, cho dù ông chưa có hành động cụ thể nào mua dâm với cô gái, thì sau khi thi hành xong bản án của chính quyền Việt-Nam, ông sẽ bị Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ từ chối, không cho phép ông được quyền quay trở về lại Hoa Kỳ theo như Luật Di Trú Hoa Kỳ đã quy định, đối với tình trạng Thuờng Trú Nhân như ông.
Giả thử nếu ông may mắn được phép trở lại Hoa Kỳ, thì tội của ông vẫn bị coi là một trọng tội về mặt hình sự, vì theo luật pháp Hoa Kỳ phạm tội dụ dỗ gái dưới 16 tuổi vào hành động mãi dâm là một trọng tội và nếu tội này xẩy ra tại tiểu bang Oklahoma có thể bị ngồi tù tối đa 10 năm, cộng thêm tiền phạt vạ là 5000 Mỹ kim đối và Sở Di Trú Hoa Kỳ sẽ từ chối đơn xin nhập tịch hoặc có thể ông phải chờ đợi rất nhiều năm, đơn xin nhập tịch của ông mới được tái cứu xét.

Những điều pháp lý trên đây có liên quan đến 2 câu chuyện kể trên, mới chỉ là những điều quan trọng cần phải lưu ý, còn một số những điều pháp lý khác không quan trọng, nên không cần thiết phải nêu ra ở đây. Tiếp theo sau đây là phần kết thúc của 2 câu chuyện kể trên:

Người vợ của anh Quyền cho biết, trước khi chị có ý định nạp đơn xin ly dị chồng về tội ngoại tình, chị đã nhờ người thân ở Việt-Nam điều tra xem cô bồ nhí này thuộc thành phần nào trong xã hội và cô ta có thật mang bầu hay không? Nếu mang bầu, phải thử DNA để biết chắc đứa bé sanh ra, có thật sự là con của chồng chị hay không? Ít lâu sau người thân cho biết, cô ta thuộc loại gái bia ôm, không mang bầu như cô ta viết trong thư.

Thế là chị bãi bỏ ý định nạp đơn xin ly dị và sẵn sàng tha thứ cho chồng, vì hiểu rằng tại chồng mình hiền lành, thật thà, giàu tình cảm nên mới dễ bị người ta dụ dỗ  vào cơn mê hồn trận tình cảm như thế và nếu chồng chị khôn ngoan như người ta, ăn vụng biết chùi mép, thì làm sao chị biết được chuyện này, chị coi hành động này của chồng mình như là chuyện giải sầu qua đường, tiền trao cháo múc, không để lại cho chị một đứa con rơi là phúc đức lắm rồi.

Ông Việt kiều cho biết là ngay ngày hôm sau, khi ông đang đi thăm một siêu thị khá lớn với một người bạn thân khác, ông bất chợt nhận ra tên công an đang thân mật ôm eo ếch cô bạn gái của ông đêm hôm qua và hai đứa đang bước vào siêu thị, nhưng vừa trông thấy ông, chúng liền quay bước ra khỏi siêu thị ngay. Vài ngày sau, người quen ở cùng xóm với ông, là người trung gian giới thiệu cô gái này với ông, cho ông biết tên đó không phải là công an công éo gì cả, nó là thằng bồ thất nghiệp của cô gái đó và chúng nó đã lập mưu kế để làm tiền ông đấy.

Tuy nhiên ông vẫn không tiếc $500 đồng Mỹ kim đã đưa cho nó, nếu đêm hôm đó, nó đòi phải đưa cho nó $1000 đồng thì ông cũng vẫn phải đưa. Vì sau khi đưa cho nó 5 tờ giấy $100 đồng, ông vẫn còn cất giấu 5 tờ giấy $100 đồng khác, nhét ở túi may bên trong quần đùi của ông.

Dù sao tiền mất mà tật không mang là may phước cho ông lắm rồi. Mặc dù nó không phải là công an, nhưng nếu ông không đưa tiền cho nó, nó sẽ gọi công an chính hiệu con nai vàng đến bắt giam ông, về tội dụ dỗ gái dưới tuổi vị thành niên vào nghề mãi dâm và một điều tối quan trọng hơn hết, nó cần phải gọi công an đến ngay, là để kịp thời ngăn chặn, không cho phép ông được đụng chạm đến thân xác ngọc ngà người yêu của nó.

Ông thú nhận rằng: đây thật sự là một bài học kinh nghiệm quí giá cho cá nhân ông, nếu lần sau có về thăm quê hương nữa, ông chỉ dám thưởng thức những hương vị thơm ngon của các món ăn đặc sản thuần tuý quê hương và các loại trái cây tươi tốt, chứ ông không còn dám muốn nếm mùi hương thơm ngào ngạt của những bông hoa tươi thắm biết nói câu: “Em Yêu Anh”.


Phó Tế Nguyễn Mạnh San
Phụ Tá Trưởng Phòng Tố Tụng