Sunday, July 15, 2012

Chiến thắng lớn của luật Y Tế

Chiến thắng lớn của luật Y Tế
Supreme victory for health care

Hàgiang  lược dịch:


Ai cũng biết tòa án tối cao đầy quyền lực! Ngày 12 Tháng 12, 2000, tòa quyết định rằng George W. Bush sẽ là tổng thống kế tiếp của Hoa Kỳ. Ngày 28 tháng sáu năm 2012, tòa quyết định rằng Barack Obama sẽ tái đắc cử tổng thống.

Chẳng ai có thể phủ nhận ý nghĩa chính trị trong phán quyết được chờ đợi rất lâu của Tối Cao Pháp Viện về luật Cải Tổ Y Tế. Ngay cả Mitt Romney cũng thế. Hai ngày trước quyết định của tòa, Romney nói với người ủng hộ: “Như bạn biết, Tòa án tối cao sẽ phán quyết xem Obamacare có hợp hiến không. Nếu nó không hợp pháp – thì ba năm rưỡi của nhiệm kỳ tổng thống này đã bị lãng phí vào một chuyện chẳng giúp gì được cho người dân Mỹ. ”

Ông Mitt ơi, chắc chắn một điều là nếu lời tuyên bố này của ông đúng, thì điều ngược lại cũng đúng. Việc tòa án Tối cao ủng hộ tính hợp hiến của Đạo Luật có nghĩa là Barack Obama, trên thực tế, đã dành ba năm rưỡi nhiệm kỳ tổng thống của ông cho điều không lãng phí thời gian tí nào, mà thật ra, đã giúp người dân Mỹ rất nhiều.

Lẽ ra, Mitt phải nói chuyện với một cựu thống đốc đảng Cộng hòa của Massachusetts, trước khi biến mình thành kẻ xuẩn động trước mắt quần chúng. Điều cần nói là đạo luật bắt mọi người phải có bảo hiểm y tế được tổ chức bảo thủ Heritage Foundation đưa ra vào năm 1989 như một biện pháp cắt giảm chi phí, và là cách duy nhất để đạt mục tiêu cung cấp bảo hiểm y tế cho toàn dân mà không làm thâm thủng ngân sách. Trong năm 1993, đạo luật này là cốt lõi của giải pháp mà Đảng Cộng Hòa đưa ra thay cho luật cải cách y tế của Tổng thống Clinton, và được hỗ trợ bởi 18 thượng nghị sĩ thuộc đảng Cộng hòa, trong đó có Minority Leader Bob Dole. Và, tất nhiên, đạo luật này đượcThống đốc Mitt Romney nhiệt tình đón nhận, và ban thành luật cho tiểu bang Massachusetts.

Chỉ sau khi Tổng thống Obama và một số thành viên đảng Dân chủ, trong nỗ lực dành phiếu của đảng Cộng Hòa, mới thông qua việc bắt mọi người có bảo hiểm y tế mà đảng Cộng Hòa lại đột nhiên chối bỏ nó, theo cái chính sách “Điều gì mà Obama ủng hộ, thì ta phải chống!” Và sau đó họ mang đạo luật Affordable Care Act ra tấn công, lập luận rằng chính đạo luật mà phía họ đưa ra là vi hiến. Đây là một sai lầm chết người. Tối Cao Pháp Viện không đồng ý với ho, cho rằng việc yêu cầu người dân phải mua bảo hiểm y tế có thể có vấn đề, nhưng bắt họ nộp phạt khi không chịu làm như thế hiển nhiên nằm trong phạm vi quyền hạn của Quốc hội.

Việc tòa án tối cao quyết định giữ nguyên đạo Luật Affordable Care Act là một chiến thắng rất lớn về cả mặt chính sách lẫn chính trị cho Tổng thống Obama. Nó cũng là một chiến thắng lớn cho người dân Mỹ, hiện đang được hưởng nhiều phúc lợi quan trọng của luật này. Quyết định này sẽ làm cho phe đối nghịch của tổng thống khó để thực hiện ý muốn phá hoại hoặc dẹp bỏ việc chăm sóc sức khỏe phổ quát. Lẽ ra tất cả mọi vị thẩm phán trong Tối Cao Pháp Viện phải bỏ phiếu ủng hộ.

Tuy nhiên, phán quyết lịch sử hôm thứ Năm còn là một chiến thắng lớn của chính Tối Cao Pháp Viện, mà uy tín, dưới thời của Chánh án John Roberts trong thời gian gần đây đang có vấn đề.Một cuộc thăm dò ý kiến ​của New York Times/CBS News, thực hiện đầu tháng này, cho thấy chỉ có 44% người Mỹ tán thành việc làm của Tối Cao Pháp Viện, tụt hẳn xuống từ con số 66% vào cuối thập niên 80 – và ba phần tư dân chúng cho rằng các vị thẩm phán bị chính kiến của mình ảnh hưởng, khi cần có những quyết định lẽ ra phải độc lập và vô tư, mà sứ mệnh của một tòa án cao nhất của quốc gia đòi hỏi.

Người ta không ngạc nhiên, khi thấy bắt đầu từ thời tranh cử giữa Bush và Gore, dân Mỹ đã thấy một tòa án ngày càng say mê quyền lực. Trong phán quyết lần đó, 5 thẩm phán bảo thủ quyết định là Florida không có quyền đếm phiếu của chính tiểu bang mình, và dân Hoa Kỳ không được phép chọn người sẽ làm tổng thống đất nước, mà họ, đa số bảo thủ của tòa án sẽ chọn hộ chúng ta.

Tiếp đó, trong vụ Citizens United, tòa án đầy quyền lực này, một lần nữa, với tỉ lệ 5-4, khối đa số bảo thủ đã quét dẹp tan bộ luật gây quỹ tranh cử đã tồn tại nhiều thập niên, và cho phép cá nhân cũng như công ty có thể đóng góp vô hạn định cho các quỹ tranh cử, dựa trên lập luận quái đản là tiền bạc không bao giờ làm các chính trị gia bị tham nhũng.

Trước phán quyết về sóc y tế, dưới sự trị vì của chánh án Roberts, Tối Cao Pháp Viện bị xem là có những phán quyết nhuộm màu chính trị, đảng phái nhất trong lịch sử của nó. Tuy nhiên Roberts đã thay đổi tình hình bằng phán quyết vừa rồi về đạo luật CảiTổ Y Tế. Tòa án cao nhất nước này vẫn còn bị chia thành hai phe, nhưng giờ đây hy vọng là những tiếng nói ôn hòa có thể cất cao.

Chánh án John Roberts có thể đã làm hại Mitt Romney, nhưng ông đã cứu tòa án!

We know the Supreme Court is powerful. On December 12, 2000, it decided that George W. Bush would be the next president of the United States. On June 28, 2012, it decided that Barack Obama would be re-elected president of the United States.
There’s no escaping the political implications of the court’s long-awaited decision on health care. Even Mitt Romney seems to agree. Two days before the court’s ruling, he told supporters: “As you know, the Supreme Court is going to be dealing with whether or not Obamacare is constitutional. If it is not — if Obamacare is not deemed constitutional — then the first three and a half years of this president’s term would have been wasted on something that has not helped the American people.”

Surely, Mitt, if that statement is true, then the converse is true: The fact that the Supreme Court upheld the constitutionality of the Affordable Care Act means that Barack Obama, in fact, spent the first three and a half years of his presidency on something that was not a waste of time — that, in fact, has helped the American people tremendously.

Maybe Mitt should have talked to a certain former Republican governor of Massachusetts before making such a public fool of himself. After all, the individual mandate was first put forward in 1989 by the conservative Heritage Foundation as a cost-cutting measure and the only fiscally responsible way to achieve universal health care. In 1993, it was the core of the Republican Party‘s alternative to President Clinton’s health-reform legislation and supported by 18 Senate Republicans, including Minority Leader Bob Dole. And, of course, it was enthusiastically embraced and made the law of Massachusetts by Gov. Mitt Romney.

It was only after President Obama and other Democrats, in an effort to win Republican votes, adopted the individual mandate that Republicans suddenly turned against it — under the sound governing principle “If Obama’s for it, I must be against it.” They then made the individual mandate the heart of their legal case against the Affordable Care Act: arguing, in effect, against the legality of their own idea. Which turned out to be a fatal mistake. The court disagreed, finding that requiring people to buy health insurance might be questionable, but fining or otherwise punishing them for not doing so was clearly within the powers of Congress.


The Supreme Court’s decision to uphold the Affordable Care Act is a huge policy and political victory for President Obama. It’s also a big win for the American people, who are already benefiting from many key provisions of the act. And it’ll make it harder for the president’s enemies to carry through with their threats to derail or repeal universal health care. It should have been unanimous.


But Thursday’s historic ruling is also a big victory for the Supreme Court itself, whose reputation under Chief Justice John Roberts has been suffering lately. According to a New York Times/CBS News poll earlier this month, only 44 percent of Americans approve of the job the court is doing, down from 66 percent in the late ’80s — and three-quarters say the justices are swayed in reaching decisions by their own personal or political agenda. That’s far from the reputation of independence and impartiality we expect for the nation’s highest court.

And no wonder. Beginning with Bush v. Gore, we have never seen a more arrogant and power-hungry court. In that decision, five justices ruled that the state of Florida did not have the right to count its own votes and that we Americans did not have the right to elect our own president. They, the conservative majority on the court, would make that decision for us.

That was followed by Citizens United, where the all-powerful court, again by a narrow 5-4 conservative majority, wiped out decades of campaign finance reform law and opened the door to unlimited corporate and personal campaign contributions — all based on the absurd assertion that money in politics never corrupts politicians.

Until its decision on health care, the Roberts court was well on its way to being written off as the most predictable, political, proactive, partisan Supreme Court in history. But Roberts himself has begun to turn things around by writing the majority opinion on health care. The court is still badly split, but now there is hope that saner voices might prevail.

John Roberts to the rescue. He may have destroyed Mitt Romney. But he saved the court.

No comments:

Post a Comment