Đại úy Nguyễn Hữu Cầu tù đã 38 năm
Trích
và tóm tắt từ Ngô Đ Tựu's email
Đại úy
quân lực Việt Nam Cộng Hòa Nguyễn Hữu Cầu là tù cải tạo đã bị giam cầm suốt 38 năm qua từ
1975 cho đến nay. Anh đã bị giam từ lúc còn trai trẻ
khỏe mạnh, đến nay anh đã tàn tật bị mù một mắt và mắt còn lại chỉ thấy
lờ mờ.
Những tên VC chiêu dụ anh làm đơn xin ân xá để
được thả, nhưng tất cả bằng thừa với tinh thần bất khuất của anh, đâu thua gì
anh hùng Trần Bình Trọng bị giặc Tàu bắt khi xưa đã khí khái rằng: "Ta thà
làm quỉ nước Nam còn hơn làm vương đất Bắc".
Trên Diễn Đàn Chính Trị Tranh Luận
Dân Chủ (*1), qua sự phỏng vấn của phóng viên Chim Quốc Quốc VNCH là Nguyễn Nam Phong với chị Nguyễn
Anh Thư, con gái của anh Cầu. Xin quý vị nghe những lời chân tình của Anh Thư:
- Dạ, ba con có lời
cám ơn đến các bác các cô trong diễn đàn đã quan tâm đến ba con... Mỗi lần con
vô thăm đều có nói các cô các bác ở nước ngoài đã hỏi thăm ba, thì ba mừng
lắm... Hiện tại ba cũng khỏe, nhưng một con mắt thì nó đui, một con thì còn
thấy lờ mờ mười phần trăm...
Con thấy tinh thần của ba rất là
vững... Hồi ba con đi cải tạo con được 4 tuổi... Dạ hình như hổng có cái Tết
nào ba ăn Tết với gia đình, con có nhớ một cái năm đó vào Tết Trung Thu, ba có
về ba làm lồng đèn cho con một lần... Đầu tháng 8 ba về, tới Tết Trung Thu thì
ba bị bắt lại... Thì cái lồng đèn ba làm lần cuối cùng cho con thì ba bị bắt
lại đó...
Dạ, hồi ba con đi học tập cải tạo năm 1975, đầu năm 76 mẹ lập gia
đình với người đàn ông khác mang đi theo đứa em trai con 2 tuổi và đổi tên họ,
con bị mất liên lạc ...
Lúc đó mẹ tách 2 chị em con ra và mẹ
nói con ở với bà nội là phần của ba nuôi, Đến khi con 15 tuổi thì bà nội mất. Con
làm việc nhà cho người này, mai làm cho người khác. Những đồng tiền cắt củm để
dành thì đưa cho bà nội đi thăm ba...
Mỗi lần bà nội đi thăm ba là bà nội dắt con đi theo. Một năm như
vậy, bà nội có đi thăm ba 2 lần... Hồi bà nội còn sống, ở Rạch Gía, Kiên Giang,
đi lên chỗ ba một ngày đường mới tới lận... 9 tiếng đồng hồ hay 10 tiếng... Lúc
đó là ba ở Xuân Lộc Đồng Nai...
Gạo bà nội rang lên nói chung lúc đó
làm cực lắm... Nên mỗi lần đi thăm ba, những con cá khô bằng ngón tay út vầy
nè, bà nội rang với gạo... Nội nói, rang lên rồi xay, để đưa vô đó cho ba...
Nói chung ra là đậu, nội rang lên rồi nội xay... Những thứ này nó rẻ tiền,
nhưng vô trong đó, ba ăn nó được no lâu hơn...
Đến lúc con lớn, ý thức được vấn đề thì nghe
ba nói rằng, "ba ở tù như vậy đó con, nhưng ba không có làm điều gì tội
lỗi hết đó..." Con cũng tự hào về ba chớ không có mắc cở gì hết... Ba hổng
làm gì có tội hết á, nhưng mà ba bị oan, người ta nhốt ba trong đây thôi...
Nghe ba nói như vậy, con cũng nhận thức được vấn đề rồi...
Năm con 18 tuổi, ba
mới hướng dẫn cho con làm đơn rồi gởi đi các nơi... Con với một người bà con
làm xuyên suốt bao nhiêu năm, nhưng cứ thơ đi không thấy thơ về... Làm cũng gởi
tới, chỗ này, chỗ kia, chỗ nọ gì đó, một năm như vậy là gởi mấy đợt thơ đi
nhưng không bao giờ thấy thơ về... Cứ một lần vô thăm ba, ba nói con có gởi thơ
chứ? Dạ thưa có chứ, nhưng thư đi không có thư về (khóc)...
Dạ, con có ôm ba vào lòng và con khóc và con hun
ba hoài à... nhưng vô đó thấy ba tội lắm... (khóc) con không bao giờ cầm được
nước mắt hết á...(khóc).
Bây giờ con thấy ba
đỡ rồi. Hồi xưa con có làm ra tiền gì đâu... Đi nuôi ba thấy ba khổ sở trong đó
(khóc)... mỗi lần vô là không cầm được nước mắt, ôm ba khóc nức nở...
Con nghe lời của ba nói, con cũng nhận thức được
nhiều, tuy rằng tiếp xúc với ba không nhiều, nhưng nói chuyện với ba, con thấy
con tự hào về ba nhiều lắm. Con người của ba không cướp của, giết người, hay là
làm cái chuyện gì vô đạo đức...
Ba tranh đấu cho lẽ
sống của riêng ba, nên con ủng hộ ba con thôi. Ba con nói là, "ba nói thật
với con đó, ba thà là chết vinh hơn sống nhục." Ba con năm nay là 64 tuổi,
lúc ba con đi tù chắc là 30...
Sức khỏe ba con cũng yếu, nhưng tinh thần yêu đời
lắm... Phải nói con tự hào ba con một điều, ở trong đó, trong chốn lao tù đó,
trong 4 bức tường chẳng có cái gì gọi là hết, ba con vẫn yêu đời, vẫn nói rằng:
"sống, nhìn cây cỏ để mà sống, nhìn côn trùng để mà sống... Nó còn biết
sống, nó tự hào về nó... Cây cỏ cũng vậy đó, nhìn nó mà sống, còn ba có một
thân xác, bằng da bằng thịt đàng hoàng...
Ba nói thật với con,
ba sống, ba biết con người của ba, ba sống vì lẽ sống của ba, vì cái chân lý
của ba, ba sống về cái đường lối của ba đi, nên ba không có nhục nhã gì về lối
sống của ba hết... Con cứ yên tâm đi, ba ở trong tù nhưng thật ra ba rất tự hào
về mình, đường đường, chính chính.
Ba nói thật với con, những người nào ở ngoài kìa,
họ làm ông này bà nọ, nhưng ba không coi họ ra cái gì hết, tuy rằng ba là cái
thằng tù nhưng ba rất tự hào về ba, bởi vì ba làm cái chuyện có ích chứ không
phải vô ích...
Con sẽ đi thăm ba Tết
này, lúc nào con cũng động viên ba hết, con nói thật với ba, ba nghĩ sao cũng
được, con cũng ủng hộ ba hết trơn á...
Ba nói, ba ở trong này hoài mà không về với tụi
con, con có buồn không? Dạ hông, tại vì ba làm cái gì chắc có lẽ ba thấy đúng
ba mới làm, đúng không? Nếu vậy, thì con gái sẽ ủng hộ ba 2 tay và 2 chân
luôn... Lúc nào con vô, con cũng ủng hộ tinh thần của ba... Con nói sao cho ba
vững tinh thần, ba cứ đi cái đường của ba thôi...
Trước khi phóng viên Nguyễn Nam Phong chấm dứt
cuộc phỏng vấn đã chia xẻ với cô Anh Thư một câu rất đặc biệt:
Thưa quý vị, thưa chị Anh Thư: tất cả quý vị khán thính giả gởi rất nhiều đóa
hoa hồng gởi đến cho chị, bằng từ trai tim, lòng thành của mình và Phong nghe
chị nói hôm nay, đã không dằn được nỗi xúc động và các quý vị trong diễn đàn
cũng quá xúc động đã khóc theo chị.
Ngày hôm
nay, Phong có một yêu cầu nho nhỏ với chị, lần sau,chị đi vào tù gặp chú Nguyễn
Hữu Cầu, hãy mang những đóa hoa hồng và những tấm lòng này gởi đến cho chú và
nói với chú Cầu rằng, những người hải ngoại đang hướng về chú và mong chú hãy
kiên cường để một ngày nào đó tất cả chúng ta sẽ gặp nhau... Chị làm điều này
cho Nguyễn Nam Phong được không chị?
- Dạ được ạ... Dạ con không biết nói gì hơn, từ nảy đến
giờ, con nghe những tấm lòng của các bác, các chú, các cô như vậy, con cũng an
ủi phần nào... Những tấm lòng đã hướng về thương ba con như vậy, con cảm ơn ạ
(khóc)... Cho con gởi lời chúc tốt đẹp đến các bác, các cô, các chú... có nghĩ
đến ba con thì coi con cũng như là con, cũng như là cha, là chú. Nếu nảy giờ mà
con, vì hồi nhỏ tới lớn con hổng có đi học... nếu có gì mà sơ suất mà bỏ qua
cho con.
Đọc những lời chân tình đầy nước mắt của cô bé
Anh Thư này, không một ai có thể kềm chế được nỗi xúc động, nước mắt sao cứ
tuông trào, xen nỗi căm phẫn, uất hận...
Tất cả chúng ta đã và
đang mắc nợ những người chiến sĩ kiên cường, tuy nằm trong ngục tối những vẫn
không quên nhiệm vụ của một công dân yêu nước.
Một trong
những người chiến sỹ đó, phải là anh đại úy của quân lực VNCN Nguyễn Hữu Cầu.
Khoảng 5000 đô la quyên góp hôm nay trong Diễn Đàn Chính Trị Tranh Luận Dân Chủ
(*1) không bao giờ đủ cho chúng ta trả món nợ nước 36 năm tranh đấu trong nhà
tù này. 5000 đô la quyên góp hôm nay, có lẽ chỉ là một tấm lòng xin dâng đến
anh Cầu, để có thể an ủi anh Cầu và gia đình một phần nào cho những sự mất mát
vô cùng to lớn.
Nhắc đến anh Cầu, không ai có thể quên được một câu chuyện
đầy thương tâm đối với con trai của anh tên Trần Ngọc Bích đi theo mẹ lúc 2
tuổi. Sau này Bích học hành ra trường với mảnh bằng sư phạm và làm việc trong
ngành giáo dục. Đầu năm 2004, giáo viên Trần Ngọc Bích được Chi Bộ Đảng cho
biết sự thật không phải là con ruột của ông Trần Văn Phụng mà là con của tội
phạm Nguyễn Hữu Cầu.
Bích đã về
hỏi mẹ mới biết rõ thân thế của mình đã bị giấu kín trong suốt 27 năm trời, và
Bích đã đi tìm lại người chị ruột bị thất lạc, đó là Nguyễn Anh Thư trong một
bối cảnh trùng phùng đầy nước mắt. Điểm đặc biệt ở đây, là Bích và Anh Thư đã
đi thăm cha trong tù để tỏ lòng kính mến người cha của mình, và không màng đến
vấn đề vào Đảng.
Ở đây, chúng ta thấy rõ hành động thú vật, rất là man rợ của
cái gọi là Chi Bộ Đảng, VC không phải là con người được chứng minh một lần nữa.
Bích muốn tiến thân phải vào Đảng, nhưng anh lại là con của một "tên
ngụy", đại úy quân lực VNCH Nguyễn Hữu Cầu. "Giải phóng" 29 năm qua, vẫn còn kỳ
thị thành phần "ngụy quân", "ngụy quyền" ư ?
Đây là sự
thật cho những ai tin vào luận điệu gọi là hòa hợp hòa giải của VC. Nếu họ chịu hòa hợp hòa giải, tại sao họ còn
tiếp tục giam cầm người chiến sỹ quân lực VNCH trên suốt 36 năm? Nếu họ chịu
hòa hợp hòa giải sao còn đập phá Bia Tưởng Niệm của đồng bào vượt biển bên Mã
Lai và Indonesia?
Nhắc đến anh Cầu, phải
nhắc đến trên 500 lá đơn kêu oan được gởi khắp mọi nơi có thẩm quyền để có thể
được cứu xét trong suốt hàng chục năm qua, nhưng tất cả đều vô vọng, thư có đi
nhưng chẳng bao giờ thấy hồi âm. Câu hỏi được đặt ra, lương tâm của những tên
cầm quyền đâu rồi? Hỏi xong mới sực nhớ cái lũ VC nó chẳng phải là con người
thì làm gì có lương tâm. Họa may chúng chỉ có lương tháng và lươn lẹo để sống
trên nỗi đau khổ của cả một dân tộc.
Nhắc đến anh Cầu, phải nhắc đến bài Trường Ca
Con Bò Kéo Xe mà anh đã sáng tác trong tù và anh luật sư Nguyễn Bắc Truyển đã
phổ biến bằng giọng ca chân tình: (BaiCaNguyenHuuCau.mp3).
Phải dùng với chữ
"tuyệt" cho bài ca này mới đúng. Qúy vị nghe đi, để có thể đánh gía,
bài ca mang âm hưởng của miền Nam, tiếng nhạc lúc hùng lúc bi, lúc êm dịu lúc
mạnh bạo, có thể liệt vào thể loại "nhạc lạ". Chữ "lạ" ở đây không có nghĩa là Tàu phù
đâu nhá, mà là thể loại nhạc chúng ta chưa từng nghe, thế thôi. Bài ca được bắt
đầu như sau:
"Hóa
ra như con bò kéo xe, hóa ra như con bò kéo xe. Mai mốt ta về, ta mua một con
bò, rồi ta sẽ đi, đi lên trên núi cao. Mai mốt ta về, ta đóng cái quan tài, rồi
ta sẽ nhờ con bò kéo theo đằng sau. Hóa ra như con bò kéo xe, hóa ra như con bò
kéo xe.."
Cũng trong bài ca này qúy vị có thể
lắng nghe một đoạn thơ phổ nhạc để tố cáo tội ác kinh hoàng của VC. Đây là câu
chuyện có thật xảy ra lúc VC cưỡng chiếm miền Nam sau 1975:
Nếu có một ngày, ai
có đến Tiền Giang .
Hãy lắng nghe một câu chuyện đau lòng
Chuyện kể rằng ngày Rằm tháng 7 Vu Lan
Ủy Ban Quân Quản Tiền Giang giết người
Ma Vương hô hố tiếng cười
Sau khi chúng giết 2 người thành 3
Bào thai 8 tháng không tha
Bào thai 8 tháng mang ra tử hình
Tiền Giang ơi hởi Tiền Giang
Tiền Giang ơi hởi đau lòng Huệ Lan
Bài thơ này đã ghi lại một câu chuyện thật, đã xảy ra sau
ngày 30 tháng 4 năm 1975, 2 vợ chồng anh Huệ và chị Lan đã phát tán 200 tờ
truyền đơn phục quốc, đã bị bắt giam và mang bản án tử hình, trong lúc chị Lan
đang mang thai 8 tháng. Trong lúc đó có 7 đếm 10 nhà sư đã ký vào một cái đơn
xin cho mạng sống của em bé vô tội, nhưng Ủy Ban Quân Quản của Tiền Giang vẫn
thi hành bản án vào ngày Rằm Tháng 7. Tên tuổi 2 người được ghi lại trong cuộc
băng Asia Cánh Hoa Thời Loạn.
Có người đặt câu hỏi, tại sao anh Nguyễn Hữu
Cầu bị giam lâu quá như vậy? Một số bài viết về anh Cầu cho biết lý do là anh
Cầu đã dám tố giác những tên như thủ tướng VC Nguyễn Tấn Dũng và Đại Tướng Lê
Hồng Anh đã làm những chuyện tội ác tại tỉnh Kiên Giang.
Ngoài ra, có một câu chuyện cũng lý thú trong trại tù mà anh Nguyễn Hữu
Cầu đã ở. Chúng ta có thể nghe lời tường thuật của anh luật sư Nguyễn Bắc
Truyển như sau:
"Một cặp bò, nó hay đi kéo nước cho chúng tôi
uống, nhưng rất ngộ là đến đúng 5 giờ chiều, khi nghe tiếng kẻng hết lao động,
2 con bò này nó sẽ đứng im, nó không thèm đi luôn. Làm gì làm, đánh đập cách
mấy, nó cũng không chịu đi, cuối cùng rồi phải tháo cái ách của nó ra, dẫn về
chuồng, rồi sáng mai, quay trở lại thì nó bắt đầu nó kéo. Rồi cũng đúng 5 giờ,
là nó đứng im, không kéo nước nữa. Hai con bò này nó cũng sống tới mười mấy năm
rồi đó qúy vị. Nó cũng ở tù chung thân đó, nó còn ở tù nhiều hơn chúng tôi nữa.
Riêng tôi ở tù chỉ 3 năm 6 tháng, còn 2 con bò nó ở tù mười mấy năm trời đó qúy
vị."
Chuyện 2 con bò được kể ở trên, ít nhiều cũng
phản ảnh sự thật vô cùng bi thảm xảy ra trên quê hương Việt Nam, đến nỗi con bò
còn bị ở tù chung thân khổ sai, huống gì con người, huống gì anh Nguyễn Hữu
cầu.
Sống
dưới chế độ VC là thế đấy, những tên VC chúng mang hình dáng của một con người
nhưng mang con trái tim của một con ác thú.
Mylinhng@aol.com
Xin phổ biến tự do
No comments:
Post a Comment