Tuesday, February 28, 2012

Bầu cử sơ bộ Cộng Hòa ngày 2/28


Ứng cử viên Mitt Rommney thắng bầu cử sơ bộ Arizona, đã hốt trọn 29 phiếu cử tri đoàn. Riêng tại Michigan ông Romney và Santorium chia phiếu mỗi người được 13 phiếu:

272  Delegates165851932
 DateĐại diện đảng CHGovernorSenatorRep. Speaker
  cần 1144 votesMitt  Rick RonNewt
   RomneySantorumPaulGinrich
251/3Iowa 1213  
101/10N. Hampshire7 3 
251/21S. Carolina2  23
501/31Florida50   
282/4Nevada14356
272/7Colorado918  
372/7Minnesota 37  
02/7Missouri    
212/11Main 11 10 
232/28Unpledged 18113
262/28Michigan1313  
292/28Arizona29   

Monday, February 27, 2012

Việt Cộng khác gì loạn kiêu binh

Việt Cộng khác gì loạn kiêu binh
 
Nông dân từ Nam Ðịnh lại kéo lên Hà Nội khiếu kiện về đất đai. Blog Nguyễn Xuân Diện đã đăng hình ảnh bà con nông dân Dương Nội (Hà Ðông), Văn Giang (Hưng Yên), và Ðắk Nông đi biểu tình trước các cơ quan chính quyền, đòi giải quyết các yêu cầu của nông dân bị bỏ qua từ nhiều năm mà đảng Cộng Sản vẫn bỏ qua.

Phong trào tranh đấu mới này là hậu quả của biến cố Ðoàn Văn Vươn. Khi cương quyết chống lại những kẻ cướp đất của mình, Ðoàn Văn Vươn đã khơi dậy lên tinh thần tranh đấu chống cường quyền của những người thấp cổ bé miệng nhất nước ta. Nhà báo Trần Ðịnh nói rất đúng: Ðoàn Văn Vươn trở thành người có công trong việc xé toang bầu trời ảm đạm che phủ hy vọng của nông dân Việt Nam.

Người nông dân không sợ nữa, một cụ bà 63 tuổi cho Trần Ðịnh biết tên cụ là Vũ Thị Thu. Bà đòi trả lại đất ruộng đã bị nhà nước trưng thu để làm khu đô thị thương mại và du lịch Ecopark: “Họ lấy đất ba năm nay mà không nói gì cả thì chúng tôi đòi thôi. Gia đình bà có bảy người và họ không có tiền mua đất ở nơi khác và chúng tôi muốn lấy lại đất nông nghiệp cho con cháu”.

Nhưng bầu trời của đảng Cộng Sản thì tối đen như mực. Tình trạng trên bảo dưới không nghe này y như là đám Loạn Kiêu Binh thời chúa Trịnh. Vào thế kỷ 17, 18, cuối thời Trịnh Nguyễn phân tranh ở nước ta, khi nhà Trịnh suy đồi, đã để xẩy ra “Loạn Kiêu Binh.” Các Chúa Trịnh đã dựa vào đám quân thuộc ba phủ tuyển từ Thanh Hóa, Nghệ An. Ðám này cậy công càng ngày càng đòi hỏi quyền lợi. Họ cũng bất chấp pháp luật

Năm 1741 Lính tam phủ đã giết một quan tham tụng (tương đương với thủ tướng bây giờ) và có thể gọi đó là những “cú đảo chính” cung đình. Các ông chúa Trịnh muốn ngồi hưởng độc quyền cai trị miền Bắc, đã phải gọi bọn lính tam phủ này là “Ưu Binh,” một danh hiệu cũng giống như nói “đảng viên ưu tú” ngày nay.

Ðám ưu binh được những đặc quyền kinh tế, sách nhiễu dân, đặt ra các thứ “phí” giống như các loại “phí” mà người dân bây giờ cũng phải đóng, chẳng theo luật pháp nào về thuế vụ cả. Một số tên đầu sỏ lính tam phủ quá ác cũng bị đưa ra xét xử, cho dân bớt oán thán. Nhưng trong thực tế chính quyền của các ông chúa Trịnh không thể nào bắt họ theo pháp luật được. Cho nên dân gọi họ là “Kiêu Binh.”

Ðến khi một ông chúa Trịnh phải “vận động” lính tam phủ để được lên ngôi thì đám kiêu binh này càng lộng. Năm 1782 Trịnh Khải nhờ lính tam phủ đảo chính để lên làm chúa, phế bỏ Trịnh Cán. Sau đó Trịnh Khải phong quan tước và trọng thưởng cho quân tam phủ. Ðám kiêu binh càng kiêu hơn, đòi hỏi những mối lợi như thu lệ phí ở các trạm canh gác như cửa ải, chợ búa, bến đò, trên các đầm cá, hồ nước, trên các gò bãi, vân vân. Dân chúng khổ sở, thù hận thấm xương tủy, lính với dân coi nhau như kẻ thù.

Ngày 17 tháng Hai, 2012 Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng họp báo “giải quyết” vụ cướp đất của Ðoàn Văn Vươn; tuyên bố tất cả các quyết định lấy đất của ông Vươn là sai, việc phá nhà ông Vươn là sai; nhưng cuối cùng các tên đầu sỏ gây ra lại chỉ được lệnh “tự kiểm điểm với nhau” mà thôi! Nguyễn Tấn Dũng vừa nói xong, cả nước Việt Nam được chứng kiến cảnh họ “kiểm điểm” như thế nào!



Một tuần lễ sau, ngày 17 tháng Hai, Bí Thư Hải Phòng Nguyễn Văn Thành lại họp các cán bộ trung cao cấp nghỉ hưu công khai tuyên bố “khẳng định rằng ông Ðoàn Văn Vươn đã làm sai, chứ không phải là huyện Tiên Lãng sai.” Tức là hoàn toàn nói ngược lại những kết luận của Nguyễn Tấn Dũng. Nhiều cán bộ cũ cũng phải nổi nóng lên và phản đối, nhưng tất nhiên cũng phải cúi đầu chịu nhục!
 
Kết quả việc “kiểm điểm” càng khiến lòng người phẫn nộ, cả nước phẫn nộ, không riêng gì người dân Hải Phòng. Tên dẫn đầu hàng trăm cảnh sát, công an, bộ đội và du côn đi phá nhà là Ðại tá Công an Ðỗ Hữu Ca, Phó chủ tịch thành phố Ðỗ Trung Thoại và bè lũ chỉ bị “tạm đình chỉ công tác 15 ngày” để “kiểm điểm đúng quy trình và quy định của điều lệ đảng.” Họ viện dẫn “điều lệ đảng,” nghĩa là họ chỉ có trách nhiệm trong đảng xử lẫn nhau, bao che cho nhau, không cần biết đến luật pháp quốc gia nào cả.
Tên Ðỗ Trung Thoại còn phạm tội “Vu cáo cho dân cả huyện Tiên Lãng” khi xưng xưng nói là “Nhân dân bức xúc” đã tự động đến phá nhà anh em ông Ðoàn Văn Vươn. Vu khống tất cả mọi người một cách công khai trâng tráo như vậy, mà chỉ phải “tạm nghỉ” 15 ngày sao được? Bọn đàn em cấp huyện, cấp xã, những tay được hưởng lợi trực tiếp trong vụ cướp đất, cũng chỉ bị “tạm đình chỉ công tác,” tức là cũng chỉ chịu trách nhiệm trước đồng đảng của họ, chứ không người nào chịu tội trước gia đình nạn nhân Ðoàn Văn Vươn hay người dân trong xã, trong huyện, và trước pháp luật quốc gia.
Có một nước nào mà những kẻ đi cướp đất, phá nhà của người dân mà lại không bị truy cứu tội phạm, mà lại được quyền tự họp nhau rút tỉa kinh nghiệm, ưu khuyết điểm với nhau hay không? Phải gọi đó là tình trạng “một quốc gia trong quốc gia,” hay là một thứ “Loạn Kiêu Binh” rồi!
Nhưng đám kiêu binh ở Hải Phòng vẫn chưa thỏa mãn. Bị cả nước vạch mặt chỉ tên, tự ái của họ đã bị đụng chạm nặng nề. Họ còn nhu cầu rửa nhục. Sau khi đã “tuyên án” đình chỉ công tác 15 ngày như “đi nghỉ hè bất đắc dĩ,” họ phải “ra tay” lần nữa, sai bọn côn đồ đến phá cả tấm lều cư ngụ mà gia đình Ðoàn Văn Vươn đã dựng lên trên nền nhà cũ.
Cả nước lại được chứng kiến trên mạng những hình ảnh các nạn nhân mò mẫm đi lượm các mảnh vụn của bàn thờ bị phá. Nền nhà cũ của ông Ðoàn Văn Vươn có cả một đám công an canh gác. Nhưng khi có nhà báo hỏi tại sao họ không ngăn cản những kẻ đi phá nhà người ta, mấy tay công an trả lời tỉnh bơ: Không thấy. Không thấy ai đến phá cả! Mấy anh công an này tỏ ra thông minh hơn ông Phó chủ tịch Ðỗ Trung Thoại, cho nên không ai nói đó vẫn là “Nhân dân bức xúc!”
Tại sao họ phải “đánh bồi” vào gia đình Ðoàn Văn Vươn một lần nữa như vậy? Không phải chỉ vì họ thù ghét gia đình Ðoàn Văn Vươn, thù đến xương tủy; mà còn có nhu cầu chứng tỏ uy quyền của chính họ. “Phải làm cho biết phép tao!” Họ cần chứng tỏ là họ không hề sợ sệt quyền hành nào cả “Dọc ngang nào biết trên đầu có ai!” Không những không sợ bị “thằng nào con nào,” kết tội những việc họ làm là sai, mà còn dám làm tiếp, làm tới, xem “có đứa nào” dám đụng tới “bọn ông” hay không!
Trong đảng Cộng Sản hiện nay cũng có một đám “lính tam phủ” mà thành phần tiêu biểu là những quan chức cán bộ từ cấp xã Vinh Quang, lên huyện Tiên Lãng, tới cấp thành phố Hải Phòng! Chính các đảng viên cộng sản cũng nhiều người là nạn nhân của đám kiêu binh này.
Ông Nguyễn Tấn Dũng đã được “cơ cấu” cho đắc cử đại biểu Quốc Hội ngay trong vùng huyện Tiên Lãng, do các tay em dưới trướng của đảng ủy thành phố và huyện“bố trí.” Ðối với Nguyễn Tấn Dũng, họ là những “đồng chí” và “đối tác kinh doanh” trong việc khai thác quyền hành để sinh ra các mối lợi trong vùng này. 

Hải Phòng không phải là nơi duy nhất. Trên cả nước Việt Nam, những tay cầm đầu guồng máy đảng và nhà nước đều liên đới quyền lợi với nhau. Tất cả đều là rường cột của chế độ, dùng bộ máy công an để bảo vệ chế độ. Và tất nhiên họ phải khai thác quyền hành để kiếm lợi, theo quy luật kinh tế thị trường, là khi đầu tư thì phải kiếm lợi!

Biến cố Ðoàn Văn Vươn bất ngờ mở một khe hở cho người ta trông thấy đám kiêu binh đó coi thường luật pháp và coi thường dư luận người dân như thế nào.

Sources: Ngô Nhân Dụng

Friday, February 24, 2012

Chuyện ông Lula

Chuyện ông Lula

Chú bé Lula, sinh ra vào tháng 10 năm 1945 tại 1 gia đình nông dân ở Ba-Tây (Brazil). Vì nhà nghèo nên từ lúc mới 4 tuổi, thằng nhỏ đã phải đi bán đậu phụng ngoài đường, nhưng quần áo tả tơi và thiếu ăn.

Sau khi được lên tiểu học, đã dọn lên thủ đô Rio de Janeiro. Sau buổi học chú bé thường hay cùng với 2 người bạn cùng lứa đi đánh giầy ở ngoài đường phố. Hôm nào không có khách thì coi như là nhịn đói.

Vào 1 buổi xế chiều năm 12 tuổi, có 1 người khách ,là chủ 1 tiệm giặt ủi và nhuộm áo quần đến chiếu cố 3 đứa trẻ chạy lại chào hàng. Ông chủ tiệm nhin vào 3 cặp mắt van xin khẩn khoản đó không biết chọn đứa nào.

Cuối cùng ông ta nói : Đứa nào cần tiền nhất thì tôi cho đánh giầy và sẽ trả công 2 đồng. Công đánh 1 đôi giầy chỉ có 20 xu nên 2 đồng đúng là 1 món tiền rất lớn và 3 cặp mắt đều sáng lên.  

Một đứa nhỏ nói : từ sáng đến giờ cháu chưa được ăn gì cả nếu không kiếm được tiền hôm nay cháu sẽ chết đói !

Đứa khác nói: Nhà cháu đã hết thức ăn từ 3 ngày nay, mẹ cháu lại đang bệnh, cháu phải mua thức ăn cho cả nhà tối nay, nếu không thì lại bị ăn đòn …

Cậu Lula nhìn vào 2 đồng bạc trong tay ông chủ-tiệm nghĩ ngợi 1 lúc rồi nói : “Nếu cháu được ông cho kiếm 2 đồng này thì cháu sẽ chia cho 2 đưá đó mỗi đứa 1 đồng !!”

Câu nói của Lula làm ông chủ Tiệm và 2 đứa nhỏ kia rất là ngạc nhiên. Cậu giải thích thêm: “Tụi nó là bạn than nhất của cháu, đã nhịn đói hết 1 ngày rồi, còn cháu thì hồi trưa còn ăn được ít đậu phụng, nên có sức đánh giầy hơn chúng nó, ông cứ để cháu đánh giầy đi, chắc chắn ông sẽ hài lòng ”

Cảm động trước câu nói của thằng nhỏ, ông chủ tiệm đã trả cho hắn 2 đồng bạc sau khi được hắn đánh óng đôi giầy. Và thằng nhỏ Lula giữ đúng lời, đã đưa ngay cho 2 đứa bạn mỗi đứa 1 đồng.

Vài ngày sau ông chủ tiệm đã tìm đến thằng nhỏ Lula, nhận chú bé cứ sau buổi tan học là đến học nghề ở tiệm giặt nhuộm của ông ta ,và bao cả bữa cơm tối. Tiền lương lúc học nghề tuy là rất thấp, nhưng so với đánh giầy thì khá hơn rất nhiều.

Thằng bé hiểu rằng: chính mình đã đưa tay giúp đỡ những người khốn đốn, nên mới đem đến cho mình cơ hội làm thay đổi cuộc đời.

Từ đó miễn là có khả năng, chú bé Lula không ngần ngại giúp đỡ những người sống khốn khổ hơn mình.

Về sau Lula nghỉ học đi làm thợ trong 1 nhà máy để bênh vực cho quyền lợi của những người thợ. Cậu ta tham gia vào công-đoàn, năm 45 tuổi, Lula lập ra đảng Lao-Công.

Năm 2002 ,trong cuộc ứngcử tổng-thống ,khẩu hiệu của Lula là : Ba bữa cơm no mỗi ngày cho tất cả những người trong quốc gia này. Và Lula đắc cử làm Tổng Thống xứ Brazil.

Năm 2006 tái đắc cử nhiệm kỳ 2 làm Tổng Thống tới năm 2010. Trong 8 năm tại chức, ông ta đã thực hiện đúng lời mình đã hứa: 93% trẻ em và 83% người lớn ở nước này được no ấm.

Ông thực hành đúng tâm niệm : giúp đời !! Và nước Ba- Tây dưới sự lãnh đạo của ông không còn là "con khủng long nhai cỏ" mà trở nên "Con mãnh sư Mỹ Châu". Và nền kinh tế Ba- Tây đứng thứ 10 trên thế giới. Luiz Inácio Lula da Silva là tên của vị tổng thống Brazil (2002 - 2010)

Source: Ngô Đức Tựu's email


Bàn tay vàng của bác sĩ McKinnon

Bàn tay vàng của bác sĩ McKinnon

Ngày 23/8/2011 BS Lê Hoàng Minh cho biết kích thước khối bướu của anh Nguyễn Duy Hải lớn nhanh từ 101cm khi mới nhập viện đến nay đã lên đến 120cm. Trong hình anh Hải đang dựa tay trên khối u quái ác 82kg quá to lớn này, nó làm anh không thể đi được trong nhiều năm qua.


Ngày 5-1-2012 bác sĩ McKay McKinnon sau 11 giờ 23 phút đã hoàn thành ca phẫu thuật cho anh Nguyễn Duy Hải tại Bệnh viện FV (Bệnh viện Pháp - Việt TP.HCM).
Vị bác sĩ Mỹ cao tuổi đến từ Chicago, dáng cao gầy thoáng mệt, chậm rãi bước ra khỏi phòng mổ. “Ngày mai sẽ còn ca của Mỹ Dung, và Sa Ly ở Bệnh viện Chợ Rẫy” - ông tự nhủ.

Làm nhiều tốt hơn là nói nhiều
 
BS McKinnon không xuất hiện trong cuộc họp báo sau đó của Bệnh viện FV, cũng chẳng cần biết thành công hiếm có của mình tràn ngập các mặt báo lớn VN ngày hôm sau và làm vỡ òa biết bao tấm lòng đã hướng về câu chuyện của anh Hải.
Cánh truyền thông hẳn không biết được ông vốn lặng lẽ, kiệm lời và không thích sự ồn ào của báo chí. Đó là chưa kể lịch trình của ông ở VN những ngày đầu năm 2012 quá bận rộn với ba cuộc đại phẫu “marathon” trong ba ngày. Ông thoăn thoắt từ bệnh viện này sang bệnh viện khác, mổ xong cho người này thì đến thăm khám và động viên người kia.


Sức làm việc dẻo dai hiếm thấy và tác phong làm việc nhanh nhẹn với một người gần 70 tuổi dường như hơi trái ngược với phong thái chậm rãi, đủng đỉnh khiến cho nhóm làm phim trẻ tuổi của Hãng Morningstar Entertainment, vốn phải bám sát ông để quay phim, cũng phải hụt hơi để theo kịp.
Vậy là phóng viên hễ cứ theo “rình” ở bệnh viện này thì lại được tin ông đang ở chỗ kia. “Có gì đâu, đối với tôi làm nhiều thì tốt hơn là ngồi đó mà nói nhiều” - vị bác sĩ Mỹ thật thà chia sẻ khi được hỏi sau này.
Là một bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ tại Bệnh viện Saint Joseph & Children’s Memorial ở Chicago, Illinois (Mỹ), ông McKinnon lâu nay được biết đến như một trong những nhà phẫu thuật giỏi nhất với những ca mổ “vô tiền khoáng hậu”.


Ông đã mổ và tái tạo thẩm mỹ cho hàng trăm ca ung bướu, điển hình như ca mổ cắt bỏ khối u 100kg của Lori Hoogewind (Mỹ) kéo dài 18 giờ, hay ca 80kg của Lucica Bunghez ở Romania năm 2004.


Những bệnh nhân nặng nhất của ông thường bị các bệnh viện khắp thế giới “chê” vì cho rằng quá nguy hiểm và cũng không nhiều người dám tin vào cơ hội thành công của những ca mổ này.
Trong hơn chục năm, ông đã mổ và trả lại cuộc sống khỏe mạnh bình thường cho bệnh nhân hết lần này tới lần khác. Hầu như không bao giờ xuất hiện trên truyền thông để nói về thành công của mình, BS McKinnon lặng lẽ làm việc với sự tự tin vào bản thân và kinh nghiệm của mình.
Không đầu hàng
Không có ông, rất nhiều người trong số họ sẽ không còn sống hoặc chỉ tồn tại đầy đau khổ, tuyệt vọng với chứng bệnh quái ác của mình. Hiểu được chuyện này, ông đã quyết tâm quay lại Việt Nam lần thứ 2 hồi đầu tháng 1-2012 để mổ cho anh Duy Hải, sau những trắc trở cuối năm trước đó.
“Tôi trở lại để làm điều gì đó cho Hải, vì đó là điều đúng đắn duy nhất phải làm. Nếu không, chẳng lẽ mạng sống của anh ấy không đáng quý, chẳng lẽ thật sự là ca này quá phức tạp với các bệnh viện VN, rằng những chẩn đoán hơi vội vàng của nhiều bệnh viện trong nước có cơ sở và rằng chính tôi đã không còn dũng khí và trách nhiệm đấu tranh cho bệnh nhân của mình?” - ông hỏi ngược lại người phỏng vấn với rất nhiều suy tư.
Tháng 11-2011, bác sĩ McKinnon lần đầu đến Việt Nam sau khi bà Amanda Schumacher của Quỹ từ thiện Tree of Life (Mỹ) liên lạc nhờ giúp đỡ cho anh Duy Hải. Ông đem theo một trong những trợ lý phẫu thuật giỏi nhất của mình để sẵn sàng cho một ca đại phẫu phức tạp, với tình trạng bệnh nhân, cơ sở vật chất và đội ngũ phụ tá mà ông chỉ biết đến qua những dòng trao đổi email với bệnh viện, và “lính cứu hỏa” Sam Seyadoussane. “Một thử thách thật sự với tôi khi thông tin chỉ có vậy” - ông nói.
Vậy mà đến nơi, ông mới biết không thể tiến hành phẫu thuật và quyết định này thật ra đã được đưa ra trước khi ông đến. Biết mình là người duy nhất có thể cứu anh Duy Hải, trở về Mỹ ông McKinnon lại tiếp tục vào cuộc cùng với ông Sam Seyadoussane, “bà tiên” Robin King Austin của VinaCapital Foundation, cô Tina Nguyễn rồi nhóm làm phim đến gõ cửa các bệnh viện FV và Chợ Rẫy để tìm cho anh Hải thêm một cơ hội.
“Khi đã bắt đầu làm điều gì, tôi không bao giờ muốn bỏ cuộc giữa chừng. Tôi không phải là người như vậy” - vị bác sĩ Mỹ chia sẻ. Ông khẳng định những ca như Duy Hải vừa mang tính thiện nguyện, vừa là thử thách về mặt nghề nghiệp, đặc biệt khi quá nhiều người cứ cho rằng sẽ khó có khả năng làm nên chuyện.
Nhưng quan trọng nhất, lương tâm của một bác sĩ không cho phép ông quay lưng với bệnh nhân của mình. “Tôi luôn cảm thông sâu sắc với bệnh nhân của mình, vì tôi biết nếu không ai chịu làm gì để giúp đỡ họ, họ sẽ chỉ nằm đó chờ chết mà thôi. Bác sĩ nào cũng sẽ làm như tôi thôi”.
30 năm làm từ thiện
BS McKinnon bắt đầu tham gia các chuyến đi chữa bệnh miễn phí từ năm 1981, chủ yếu là tới Trung Mỹ, phẫu thuật cho các em bị hở hàm ếch, dị tật vòm miệng và cả một số ca ung bướu. Mỗi năm ông dành ra một tuần cho các chuyến đi thiện nguyện này. Hàng trăm em nhỏ ở Choluteca, Honduras đã lại có nụ cười bình thường dưới bàn tay phẫu thuật của ông. Trong những chuyến đi này, nhiều lần ông phải phẫu thuật liên tiếp mười mấy tiếng trong 5-6 ngày, vì vậy lịch trình ở TP.HCM tháng 1 vừa rồi “cũng không phải là quá tồi tệ” - ông nói.
Hơn hết, như lời ông kể, một phần lý do khác khiến ông thích tham gia các chuyến đi là để hướng dẫn và truyền đạt kinh nghiệm cho các bác sĩ bản địa trong các ca phẫu thuật khó, đồng thời góp phần tạo ra một hệ thống hỗ trợ nhân đạo cho bệnh nhân nghèo. “Đây là điều căn bản tại sao người ta nên trở thành bác sĩ đấy” - ông chia sẻ.
Những ca tiểu phẫu này, cũng như những ca đại phẫu ở VN hay Romania và Mỹ cho các trường hợp bướu khổng lồ, BS McKinnon đều chẳng màng đến tiền bạc, dù có những ca chi phí phải lên đến cả triệu USD nếu tính đúng tính đủ. “Bạn hỏi tôi thì tôi hỏi ai để yêu cầu trả tiền công cho mình bây giờ khi tất cả họ đều quá nghèo?”, ông “vặc” lại người viết.
Không chỉ ở các nước đang phát triển, rất nhiều bệnh nhân Mỹ cũng có hoàn cảnh khó khăn hoặc không có bảo hiểm y tế để chi trả tiền phẫu thuật nhưng làm sao từ chối họ được, ông nói, khi mà bệnh nhân không có đủ khả năng tài chính và không ai chịu chữa trị cho họ. Năm ngoái ông mổ cắt bỏ khối u vùng mặt và tái tạo gương mặt cho một bệnh nhân Mỹ tên Ed Port ở bang Ohio cũng bị đa bướu sợi thần kinh ngoại biên như anh Duy Hải.
Như rất nhiều người khác ở Mỹ, Ed đã phải “tranh đấu” với các công ty bảo hiểm y tế để có tiền cho cuộc phẫu thuật, với tổng chi phí khoảng 1 triệu USD. Mặc dù mắt phải của Ed bị mù và khối u đã ăn mòn xương mặt, các công ty bảo hiểm nhất định cho rằng trường hợp của anh chỉ mang tính “thẩm mỹ” và không chịu chi tiền.
Ed phải cùng một số nhà hảo tâm tự gây quỹ, BS McKinnon thì bớt gần hết chi phí phẫu thuật, rồi cuối cùng anh Ed cũng nhận được thêm chút ít tiền từ một công ty bảo hiểm nọ để hoàn thành ước nguyện của mình.
Trúc Quỳnh & Hà Xuân Thụ

Wednesday, February 22, 2012

Tuổi thơ cực kỳ quan trọng

Tuổi thơ cực kỳ quan trọng

Lứa tuổi bé thơ quả cực kỳ quan trọng cho những thành công lớn lao ở tương lai.Vì ngay từ lúc 1 tuổi trí óc của bé thơ đã có thể hấp thụ sinh ngữ hoặc âm nhạc dễ dàng.

Những bậc phụ huynh nên đặc biệt chú ý những thiên bẩm phát sinh của bé thơ để giúp con cháu mình phát triển nhanh chóng và đúng mức những tài năng đó. Có những tường trình dưới đây để chứng tỏ cho mọi người tin tưởng:

Tài trí Việt, 8 tuổi, sử dụng được… 11 ngôn ngữ!

Một cô bé Mỹ gốc Việt vừa được bình chọn trong số 10 thiếu niên Mỹ đáng được noi theo trong năm 2008.



Tạp chí Forbes vừa đưa ra danh sách 10 nhân vật tuổi thiếu niên đáng để giới trẻ Mỹ học hỏi trong năm 2008. Kèm theo bản danh sách này là một bài phân tích, nhận định khái quát chung về lối sống của tầng lớp trẻ hiện nay cũng như giới thiệu những điển hình lành mạnh, xuất sắc để mọi người noi theo của tác giả Alyson Papalia.

Bên cạnh những tên tuổi đã khá nổi tiếng trong giới teen Mỹ gần đây như Miley Cyrus, Malcolm David Kelly, Nick Jonas… có một cô bé gốc Việt xinh xắn! Wendy Võ (Võ Thị Ngọc Diễm) được giới thiệu có năng khiếu sáng tác nhạc và sử dụng 11 ngôn ngữ tuy chỉ mới... 8 tuổi!

Thử đánh tên "Wendy Vo" trên trang Google, nhận được kết quả tới 163.000 trang web chứa thông tin về nhân vật này. Tiếp tục kiểm chứng trên Youtube, nhận thấy Diễm quả sử dụng khá lưu loát tiếng Anh, Nhật, Tây Ban Nha, Hoa… và thậm chí còn đọc được cả những ngôn ngữ trên!
 




Tuổi Trẻ đã liên lạc và có cuộc trao đổi ngắn qua email với nha sĩ Võ Minh Oai (phụ huynh bé Ngọc Diễm, hiện sinh sống và làm việc tại Charlotte, Bắc Carolina, Mỹ). Nha sĩ Oai xác nhận việc cháu Diễm (sinh ngày 20-7-1999) có khả năng sử dụng được 11 ngôn ngữ là hoàn toàn có thật, trong đó ngôn ngữ mà cháu thông thạo nhất là tiếng Anh, Việt và Tây Ban Nha (các ngôn ngữ khác gồm có: Pháp, Bồ Đào Nha, Nhật, Ả Rập, Nga, Quan Thoại, Quảng Đông và Hindi).
Lý do Ngọc Diễm biết được nhiều ngôn ngữ, theo cha của bé, cũng rất tình cờ và thú vị. Tại phòng khám nơi anh làm việc có rất nhiều nhân viên, khách hàng thuộc những sắc dân khác nhau... và anh cũng thường dẫn cháu tới đây chơi.
Vô tình trong một lần đi ngang chỗ con gái đùa giỡn, anh phát hiện cháu Diễm đang liến thoắng cùng một bệnh nhân bằng thứ tiếng khá lạ tai (sau này anh mới biết đó là tiếng Nga). Điều kỳ lạ là cháu nói với giọng điệu rất tự nhiên.
Sau đó anh Oai mới bắt đầu để ý và nhận ra cháu Diễm không ngừng chú ý, học hỏi thêm những loại ngôn ngữ khác từ mọi người. Anh cho biết việc học ngoại ngữ đối với cháu Diễm là hoàn toàn mang tính tự nguyện và do yêu thích là chủ yếu. Anh Oai cười chia sẻ: "Con bé ham học thì chúng tôi vui lắm. Nhưng vừa rồi cháu lại xin cho học thêm tiếng Đức nữa thì chúng tôi cũng không khuyến khích. Sức người có hạn, chúng tôi khuyên cháu chỉ nên tập trung học tốt những môn học bây giờ. Và rất mừng khi cháu đã hiểu và nghe lời mọi người".
Thời gian rảnh Diễm thường chơi đàn organ để giải trí, và đã từng sáng tác nhiều bài hát dành tặng người thân trong gia đình (hiện số bài hát mà cô bé sáng tác đã mấp mé con số... 45!). Rất thương cậu em trai bé bỏng của mình, Diễm từng soạn một bài nhạc tên Little Guava để dành tặng dịp sinh nhật em (có thể tìm nghe trên itune hoặc emusic). Dẫu vậy, cô bé vẫn bị than phiền không ít về việc tranh giành đồ chơi và bánh kẹo với em mình.
hoặc click vào:

Friday, February 17, 2012

Đòi tòa trục xuất mẹ để bán nhà

Đòi tòa trục xuất mẹ để bán nhà 

Peter, 71 tuổi đang đòi tòa ra lệnh trục xuất mẹ là Mary Kantorowski đã 98 tuổi ra khỏi nhà để bán giá $330,000.00 Probation court hiện đang ra lệnh cấm bán.

Cách đây vài năm Mary đã sang tên chủ quyền cho Peter nhưng có ghi điều khoản Mary được quyền sống tại nhà đó mà vợ chồng bà mua từ năm 1953.

Tòa Thượng Thẩm Bridgeport ở Connecticut sẽ xét án ngày 2 March 2012. Muốn biết thêm chi tiết: Click tại đây  

Và khi về già, chúng ta có nên sang tên tất cả tài sản cho con cái hay chỉ nên viết trong di chúc mà thôi ?

Wednesday, February 15, 2012

Tòa nhà cao nhất thế giới

Chiêm ngưỡng tòa nhà đắt và cao nhất hành tinh

Sources: Ngô Đức Tựu's email

Được xây dựng từ năm 1999 đến năm 2004, tòa nhà mang tên Đài Bắc 101 hiện là tòa nhà đắt nhất thế giới với chi phí xây dựng lên đến gần 1,8 tỷ USD. Dưới đây là những hình ảnh về tòa nhà có chi phí xây dựng đắt nhất hành tinh này.


Đây là tòa nhà đầu tiên trên thế giới có độ cao tới nửa km





Sàn giao dịch chứng khoán Đài Loan đặt ở tầng 7



Mỗi tối trong tuần, tòa tháp lại rực sáng bằng những màu sắc khác nhau. Điển hình là vào thứ 2 sẽ là màu đỏ, còn chủ nhật là màu tím  Tuy nhiên, vị trí số 1 của Đài Bắc 101 đang có nguy cơ bị “hạ gục” bởi những cái tên khác như Freedom Tower đang được xây dựng ở New York hay Yongsan Landmark Tower.



Tổng số tiền xây dựng tòa nhà lên đến con số 1.760 tỷ USD. Tòa nhà còn được thiết kế bộ phận làm giảm tiếng ồn.